Ý của Long Vương rất rõ ràng. Tôi thấy cậu ta thích hợp thì sẽ chủ động bảo người đến tìm cậu ta. Nếu tôi thấy cậu ta không thích hợp tnì bà có cố đề bạt đến mấy thì cũng chẳng có ích gì.
Công tư phân minh, tôi có cần đến cậu ta hay không chẳng liên quan gì đến tình cảm giữa hai chúng ta cả.
"Nếu người ta đã nói như thế rồi thì chúng ta còn ở lại đây làm gì nữa? Con không muốn mình giống như một tên hành khất, đợi người ta ban ơn cho mới có thể quay về được." Hoàng Thiên Trọng cười nhạt nói. "Nếu con muốn quay về, thì con sẽ dùng phương thức của mình để lấy lại những gì thuộc về con."
"Thiên Trọng." Lạc Sân lạnh lùng quát lên. "Con đang nói cái gì thế?"
"Con đang nói những gì mà con nên nói. Mẹ cho rằng cứ ngồi đây cười nói, rồi hồi ức lại những kỹ niệm xưa kia thì ông già đó sẽ để con quay về à? Mẹ đừng hoang tưởng nữa. Mẹ cho rằng ông ấy còn để ý tới mẹ ư? Mẹ cho rằng ông ấy còn coi cha con là huynh đệ ư? Ông ấy đã sớm quên hết từ lâu rồi."
"Hoàng Thiên Trọng, câm miệng lại."
Hoàng Thiên Trọng không hề câm miệng, mà nhìn chằm chằm vào mẹ mình nói: "Mẹ có đi không đây?"
"Mẹ còn có chuyện phải nói." Lạc Sân không muốn rời đi trong thời điểm mâu thuẫn đang lên cao như thế này, nếu không thì lần sau đến lý do tới đây cũng không còn nữa.
Người đi cầu xin giống như những con điếm đứng đường, ngày càng mất giá.
"Mẹ không đi thì con đi." Hoàng Thiên Trọng nói xong bèn quay người đi thẳng ra ngoài cổng.
Lạc Sân định gọi với theo giữ hắn lại, nhưng nghĩ bụng để cho hắn đi trước cũng không phải là không tốt, nên cứ để mặc cho hắn rời đi.
Thấy mẹ mình không đứng dậy đi theo, thì Hoàng Thiên Trọng lại càng trút nỗi oán giận này lên người của Long Vương và Tần Lạc.
"Những gì của tao thì tao nhất định sẽ lấy lại bằng được." Hoàng Thiên Trọng gằn giọng nói.
Bịch!
Đầu gối Hoàng Thiên Trọng bỗng mền nhũn ra, sau đó thì quỳ rạp xuống.
Hoàng Thiên Trọng quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt hung hãn, sắc lẹm đang nhìn chằm chằm vào hắn, hai lòng trắng của mắt hằn lên những đường gân máu chằng chịt, nhưng đồng tử thì lại sáng quắc, trông giống như một con hổ lớn xuống núi kiếm mồi vậy.
"Nếu mày không phải là con trai của ông ta thì mày chết từ lâu rồi."
Giọng nói của ông lão khàn khàn, trầm, thấp, nhưng ngạo khí và bá đạo trong câu nói của ông không khỏi làm cho người ta lạnh đến run người.
Hoàng Thiên Trọng có cảm giác thở không nổi, thậm chí đến cả sức lực để bò từ trên mặt đất dậy cũng không có nữa.
Miệng mở ra muốn nói vài câu phản bác gì đó.
Nhưng cuối cùng câu nói thốt ra mà đến bản thân hắn cũng không tin vào tai mình là "xin lỗi ông".
"Cút." Ông lão đưa người ra đàng sau, quay trở lại trạng thái gật gù như ban nãy.
Hoàng Thiên Trọng lổm ngổm bò dậy, sau đó thì tập tễnh rời đi, vừa thận trọng nhưng lại hết sức thần tốc. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|