Cách phản ứng nằm trong đúng dự đoán của Tần Lạc, nhưng tốc độ phản ứng của bọn chúng thì lại nằm ngoài dự tính của hắn.
Tần Lạc đoán rằng bọn chúng nhất định phải chịu áp lực từ các bệnh nhân nhiễm viêm gan B, nhưng bản thân hắn vừa mới công bố niêm yết cho Ất can giải độc vương trên thị trường nhằm bài trừ tin tức từ Nhật Bản và Hàn Quốc. Cho dù bệnh nhân viêm gan B của Hàn Quốc đã xem những tin tức có liên quan đến việc này, nhưng cũng không thể đưa ra những kháng nghị có hiệu quả ngay được. Bây giờ bọn họ tự tìm đến hắn nhanh như vậy, chứng tỏ rằng tốc độ phản ứng của họ vô cùng nhanh nhạy.
Công ty đầu tiên cũng như to nhất của Hàn Quốc tìm đến chính là công ty Chế dược Tây Á Murakami, chủ tịch công ty Tây Á Choi Si Jun là một thương nhân trung niên vô cùng thanh tao nho nhã.
"Tần tiên sinh! Chúng tôi đem thành ý của chúng tôi tới đây, nếu như anh cần chúng tôi làm gì thì xin cứ việc lên tiếng, chúng tôi sẽ chọn lựa suy nghĩ kỹ càng!" Choi Si Jun mỉm cười nhìn Tần Lạc nói, trên mặt ông ta lúc nào cũng nở một nụ cười gần gũi và thân thiện như vậy. Nhưng thực chất bên trong lại ẩn chứa một thái độ vô cùng ngạo mạn, cao cao tại thượng, và cũng vô cùng dễ tỏ ra cho Tần Lạc nhận biết được điều đó.
Chọn lựa suy nghĩ kỹ càng?
Tần Lạc suýt chút nữa thì bật phì cười khành khạch. Thằng cha này hay thật, tự thân mình đến nhờ cậy người ta thế mà còn lại làm trò? Thế này chẳng bằng tự vứt một cục tiền vào mặt Tần Lạc, rồi nói: "Đồng ý với điều kiện của tôi, số tiền này sẽ là của anh!" Như vậy hiệu quả có khi còn tốt hơn cái kiểu đạo đức giả này.
"Cảm ơn ông Choi đã vất vả đường xá xa xôi tới đất Trung Quốc này! Tôi cũng tin rằng ông đem lòng thành tâm của mình tới đây, nhưng ông cũng nên biết rằng Hàn Quốc và Nhật Bản vừa mới có một làn sóng phản đối Trung y vô cùng dữ dội, hơn nữa chính phủ của các ông còn yêu cầu bộ y tế của chúng tôi bồi thường nữa! Các ông còn nói chúng tôi rằng chỉ vì cái Ất can giải độc vương của chúng tôi làm cho người bệnh bên các ông bị trúng độc! Trong những lúc như thế này, tôi thật sự không dám bán loại thuốc này cho Hàn Quốc và Nhật Bản chút nào cả!" Tần Lạc vừa nâng tách trà lên vừa cười tủm tỉm đáp lại, trong bụng hắn không ngừng cười thầm đắc chí: "Mày làm hàng với tao hả, tao sẽ cho mày biết thế nào là bố của làm hàng!"
Nghe Tần Lạc nói vậy ngón tay cái của Choi Si Jun lúc này bỗng hơi máy lên một cái, sau đó ông lại cười hề hề nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Đúng là đã phát sinh ra những chuyện như vậy, tôi nghĩ trong đây chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Nhưng đây là việc giữa hai quốc gia với nhau. Tần tiên sinh à, chúng ta đều là thương nhân làm ăn buôn bán, mà đã là thương nhân thì chỉ cần có lợi là làm. Tôi nghĩ Tần tiên sinh cũng không muốn từ bỏ cái thị trường màu mỡ của Hàn Quốc đúng không? Có tiền tội gì không kiếm cùng với nhau chứ?"
"Chủ tịch Choi nói vậy là hơi quá rồi, thuốc của chúng tôi là của đất nước chúng tôi, và y thuật cũng vậy. Ví dụ như lần ở Hàn Quốc này, hầu hết mọi người đều ra đường phản đối Trung y cả. Nếu không có chính phủ của ông đứng sau xúi giục, thì chuyện này liệu có xảy ra không? Trung y bị tổn thương, sao lại không có quan hệ tới quốc gia hai nước được cơ chứ?"
Choi Si Jun nghe vậy liền đặt tách trà xuống, nghiêm nét mặt nhìn Tần Lạc rồi nói: "Vậy ý của Tần tiên sinh là gì?"
"Tôi thì vẫn cứ cho rằng chờ chính phủ của các ông điều tra rõ ràng bệnh tình của các bệnh nhân mắc viêm gan B xong đã, rồi chúng ta mới bàn tới việc làm ăn." Nụ cười trên môi của Tần Lạc cũng tắt hẳn, để cho đối phương biết được lòng quyết tâm của hắn ra sao.
"Tôi nghĩ chính phủ của các anh sẽ vui hơn nếu chúng ta hợp tác với nhau." Choi Si Jun chuẩn bị dùng sức mạnh từ chính phủ để gia tăng sức ép lên Tần Lạc.
"Vậy sao? Có lẽ là vậy." Tần Lạc bất cần nhúng vai nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, thì tôi nghĩ tôi chẳng cần phải tiễn ông ra về rồi."
Hắn đã không đi tiễn, thì người khác trong này cũng không được phép đi tiễn Choi Si Jun.
Dĩ nhiên, vì hắn không hay đến Công hội Trung y, nên cũng không có thư ký riêng của hắn ở đây.
Choi Si Jun nghe vậy liền gật đầu rồi nghiêm nét mặt lại đứng dậy đi luôn.
"Chủ Tịch! Thằng ranh đó quá hỗn láo rồi, chúng ta phải kiện hắn về tội vô lễ mới được." Vừa bước ra khỏi cửa, thư ký của Choi Si Jun tức mình oán trách nói.
"Câm miệng!" Choi Si Jun gắt lên: "Kiện ai hả? Kiện củ khoai à? Nếu như không phải có người khác đỡ lưng cho hắn, thì hắn cũng làm gì có quyền ở đây? Nếu như không có người giúp đỡ thì hắn làm sao quyết định được cái Ất can giải độc vương được niêm yết trên thị trường? Đồ ngu!"
"……………………."
………………………..
Lâm Hoán Khê đẩy cửa bước vào hỏi: "Anh muốn uống gì không?"
/1521
|