"Đây chính là thái độ cuối cùng của bộ y tế Trung Quốc?" Park Jeong Soo hỏi.
"Đây là thái độ của tôi." Thái Công Dân nói.
"Lẽ nào các người muốn phủ nhận tính độc hại mà thuốc đông y gây ra cho người bệnh ư? Chúng tôi đã nắm giữ rất nhiều chứng cớ có thể chứng minh được người Trung Quốc đã tham gia vào việc này. Tôi nghĩ là người Trung Quốc chắc cũng không hy vọng làm lớn việc này phải không?" Sơn Điền tiên sinh mặc dù nói năng ôn hòa, nhưng tính uy hiếp trong lời nói lại được thể hiện rất rõ.
Tần Lạc nhìn Sơn Điền tiên sinh, cười nói: "Thưa Sơn Điền tiên sinh, tôi nghĩ là những người Trung Quốc làm ăn buôn bán ở Nhật Bản chắc đã đổi hết thành quốc tịch Nhật rồi phải không? Nếu đã là người Nhật, thì những việc mà bọn họ làm chẳng có chút liên quan gì tới chính phủ Trung Quốc cả. Bọn họ không có cơ hội phạm pháp ở Trung Quốc, thì sao khi chạy đến Nhật Bản lại có thể làm những việc hoang đường thế chứ? Vì vậy mà tôi nghĩ, chính phủ Nhật Bản nên bỏ ra chút thời gian mà quản lý cho tốt dân chúng nước mình." Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1521
|