Sau khi Tần Lạc nói vậy thì Vương Dưỡng Tâm suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Mặc dù có thể là vì văn hóa khác biệt, phong tục tập quán không giống nhau hay ngôn ngữ gặp trở ngại, nên những người già ở Trung Quốc đều không hy vọng con hay cháu trai mình lấy một cô vợ nước ngoài. Tất nhiên là gả làm vợ cho một người ngoại quốc thì lại là một chuyện khác.
Nhưng nói thẳng toẹt ra ngay trước mặt người ta như thế thì sốc quá.
Không chỉ có mình Natasha Hilton mà ngay đến cả Vương Dưỡng Tâm cũng muốn nghe lời bào chữa của Tần Lạc xem thế nào.
Nhìn vào đôi mắt xanh thẳm màu nước biển của Natasha Hilton, Tần Lạc tủm tỉm cười nói: "Ông tôi nói miếng ngon chỉ để cho người trong nhà."
"………." Vương Duỡng Tâm Nhìn Tần Lạc mà không biết nói gì, thật không thể ngờ được hắn có thể mặt dày đến nỗi nói ra được câu này.
Miếng ngon chỉ để cho người trong nhà? Anh nghĩ cậu là ai chứ? Là Albert Einstein hay Thomas Alva Edison chắc? Chỉ cần một đám t*ng trùng là có thể sinh ra cả thiên tài của thế kỷ?
"Cái này cũng dịch ra à?" Vương Dưỡng Tâm hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1521
|