Chẳng có gì độc ác hơn việc để người của mình đi hại người của mình cả.
Quản Tự là người Trung Quốc, Lam Thiên Hộ cũng là người Trung Quốc. Hai người Trung Quốc hùng hồn đứng ra chấn hưng Trung Y, tất cả mọi người đều hoan hô ủng hộ họ nhiệt tình, nhưng dân chúng không bao giờ có thể ngờ được rằng những người anh hùng mà họ dâng tặng những bó hoa tươi cùng tiếng vỗ tay khen ngợi lại đâm cho Trung y một nhát dao từ sau lưng của Trung y.
Nếu vào lúc này mà Tần Lạc đột nhiên xảy ra một sự cố gì đó trong việc chữa trị hoặc đứng ra nói rằng Trung y nên bị vứt bỏ đi một cách "phản khoa học", thì sẽ đem tới một cơn lốc hay một cơn chấn động vô cùng lớn.
Tất cả mọi người đều ngẩn tò te chết đứng người không biết phải làm thế nào, đến hắn còn nói như thế rồi thì Trung y dược còn có tin tưởng được không đây?
Có điều là cái khiến cho Tần Lạc cảm thấy kỳ lạ, đó là vì sao những người đó trước giờ không tìm đến mình nhỉ?
Là do tiếng tăm của mình không đủ lớn ư? Hiển nhiên là không phải vậy rồi.
Do tầm ảnh hưởng của mình không đủ mạnh? Lại càng không phải thế.
Thế thì nguyên nhân là vì sao?
Rất nhanh, Tần Lạc liền tìm ra được đáp án.
"Có lẽ là mình nhìn có vẻ chính phái quá đây mà." Tần Lạc nghĩ thầm. "Bọn chúng thấy vẻ ngoài của mình chính khí thế này, nên chắc đã chủ động từ bỏ kế hoạch mua chuộc mình cũng nên."
Bị người ngoài làm cho thương tổn thì mình còn có thể nói là "không phải là người cùng chủng tộc mình thì ắt sẽ không một lòng một dạ", thế nếu chính người cùng chủng tộc với mình dùng dao đã thương người thì sao?
Chúng ta còn có thể dùng lý do hay viện cớ gì để giải thích, để che giấu đây? Chúng ta làm thế nào để có thể an ủi những con người thương tích đầy mình kia?
"Bọn chúng chắc là hận anh lắm." Ly nói. "Cái chết của Quản Tự và Ất can giải độc vương không thể tung ra thị trường đều có liên quan tới anh."
Quả đúng là như vậy, Tần Lạc trong tình trạng chưa biết rõ sự tình bên trong thế nào mà đã ngăn chặn được bao nhiêu lần công kích của bọn chúng.
Nếu không phải tình cảm giữa Tần Lạc và Quản Tự bị sứt mẽ, thì kế hoạch Danh Y Đường cũng sẽ không bị lộ ra ngoài ánh sáng một cách vội vã như thế, hơn nữa sự kiện thuốc giả của Danh Y Đường làm cho người ta chết dẫn tới ảnh hưởng ác liệt cũng đã bị vầng hào quang của Tần Lạc ở Hàn Quốc bao phủ một cách nhanh chóng.
Không những không làm tổn hại đến căn cơ của Trung y, mà ngược lại còn khiến cho bọn chúng bị tổn thất nặng nề. Còn tiếng tăm của Trung y thì ngày càng nổi như cồn sau những đợt "chơi trội" của Tần Lạc, không những thế nó còn có dấu hiệu hưng thịnh trở lại.
"Cái chết của Quản Tự quả đúng là có liên quan đến tôi." Tần Lạc nói. Đây là sự thực không thể phủ nhận được. Vì Quản Tự vốn là không chịu được cực hình từ cây ngân châm mà chết. "Nhưng Ất can giải độc vương thì không phải là do tôi mà không được tung ra thị trường."
"Không phải anh đã ngăn cản đó sao?" Ly nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng là tôi đã ngăn cản, nhưng em không thấy là chuyện này quá kỳ quái hay sao?" Tần Lạc cau mày nói. "Bọn chúng làm cho nó nổi đình nổi đám lên, sau đó còn mời tôi đến làm khách mời đặc biệt, đồng thời trò chuyện với Lam Thiên Hộ, bọn chúng cố tình để lộ ra lỗ hổng này."
"Vì sao bọn chúng lại làm vậy?"
"Vì bọn chúng biết là loại thuốc này rất khó được tung ra thị trường, hoặc bọn chúng căn bản là không hề có dự định tung loại thuốc này ra thị trường, bọn chúng cố tình làm lớn chuyện lên như vậy để gây xôn xao dư luận, chính là muốn hại Trung y một lần nữa."
"Hiện giờ trên toàn thế giới đều biết Trung y đã hạ được viêm gan B, nhưng Ất can giải độc vương thì mãi vẫn không được bán ra thị trường. Như thế thì chúng ta phải giải thích thế nào với bên ngoài đây? Chẳng lẽ chúng ta lại nói là thực ra thì Trung y không hề công phá được bệnh viêm gan B, và những việc khi trước đều là trò đùa hay sao?"
Qua những lời giải thích của Tần Lạc thì Ly cũng cảm thấy bên trong sự việc có vấn đề, liền nói: "Bọn chúng cố tình gây phiền toái cho anh?"
"Hơn nữa bọn chúng còn cho rằng tôi nhất định là không phá giải được cái ẩn số này." Tần Lạc cười nói. Nếu bọn chúng đã có phương thuốc đó thì cũng đồng nghĩa với việc đã tìm người nghiên cứu qua hết rồi. Bọn chúng cũng biết cả việc hai loại dược tính trong thuốc xung khắc với nhau làm tổn hại đến tim, nhưng bọn chúng không giải quyết được, và cũng dám chắc rằng người khác cũng không giải quyết được giống mình."
Như thế thì Trung y lại một lần nữa rơi xuống vực sâu, khó mà ngóc dậy nổi.
Đây chính là mục đích của chúng? Lẽ nào lại đơn giản như vậy?
"Có thể giải quyết được không?"
"Tôi cũng không biết nữa."
"………………"
Đúng vào lúc này thì chiếc di động trong túi Tần Lạc rung lên.
Vì di động nằm ở túi ngực bên trái, hắn bắt buộc phải dùng tay phải để móc điện thoại ra.
Tay phải của hắn rời khỏi đôi bàn tay nhỏ nhắn của Ly, tay trái giả bộ như không biết gì cứ thế mà giơ ra.
Đến giờ Ly mới phát hiện thấy có gì đó không ổn, thì ra là trong lúc Tần Lạc ngăn cản nàng cởi bỏ chiếc vòng xuống thì đã thừa cơ nắm gọn tay nàng vào tay hắn rồi.
Bây giờ hắn cần tới bàn tay đó để rút điện thoại ra mà vẫn không chịu bỏ cuộc, lại còn dùng bàn tay còn lại để sờ mó tiếp nữa.
"Anh muốn làm gì?" Ly tức giận nói.
"Cái gì mà muốn làm gì?" Tần Lạc ngơ ngát hỏi.
"Tay của anh."
"Tay của tôi?" Tần Lạc nhìn xuống đôi bàn tay của mình, nói: "Có vấn đề gì sao?"
"Đồ lưu manh." Ly hứ lên một tiếng rồi quay người đi về phía căn nhà màu trắng.
Đi đến chỗ Tần Lạc không thể nhìn thấy mình nữa rồi thì khóe miệng nàng khẽ mỉm cười một cái.
Tần Lạc cũng mỉm cười nhìn theo bóng dáng của nàng, sau đó mới giơ điện thoại lên nghe.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không nhiều, nhưng cảm giác thật là dễ chịu.
………………………….
Quả nhiên sau khi Tần Lạc nói ra những suy đoán của mình thì người của Nhị môn Nhất phái đều giận đến sôi người.
"Bọn tây này thật đáng ghét hết sức. Chúng ta liều chết với chúng đi."
"Trung y đã làm gì bọn chúng mà bọn chúng lại hạ độc thủ với Trung y như thế chứ?"
"Đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng làm chuyện này rồi. Ngày trước đã làm không ít, Trung y mà bị lụi bại thì bọn chúng chính là những thủ phạm chính gây nên."
…………………………
Việc đi lại, ăn ở và nhu cầu thiết yếu của những người này có quan hệ mật thiết với Trung y, hơn nữa còn mang trong mình trọng trách nặng nề là chấn hưng Trung y nữa.
Bọn họ là những người ủng hộ và bảo vệ Trung y hết mình nhất. Khi nghe nói có người có ý đồ hủy diệt Trung y thì trong lòng tất yếu sẽ trào lên một niềm căm phẫn.
"Phải tiêu diệt hết bọn chúng mới được." Một người trước giờ vẫn ôn hòa nho nhã như Cốc Thiên Phàm cũng lộ vẻ giận dữ.
Choang!
Âu Dương Lâm ném viu tách trà trong tay mình lên tường, giọng cứng ngắt nói: "Có biết bọn chúng là ai không?"
Sắc mặt anh ta sa sầm lại, giống như là có mối thù sâu đậm gì với bọn chúng vậy.
Tần Lạc thất kinh. Tên này sao có thể tức giận đến mức này nhỉ?
"Anh ta có một người anh trai." Tô Tử đứng cạnh khẽ nói với Tần Lạc. "Anh trai anh ta là một kỳ tài của Quỷ Y phái, cũng là một người trẻ tuổi có tài nhất trong Nhị môn Nhất phái. Chúng em đều đặt hết hy vọng lên anh ấy, cho rằng chỉ có anh ấy mới có thể hoàn thành được trọng trách cứu vãn Trung y, nhưng cuối cùng thì anh ấy lại ra đi. Anh ấy đã tự sát."
Tần Lạc giờ mới hiểu ra vì sao mà Âu Dương Lâm lại thù hận cái tổ chức muốn phá hoại Trung y đến thế, thì ra là anh ta có người thân bị bọn chúng hãm hại.
/1521
|