Bác sĩ thiên tài

Chương 920: Đập không vỡ thì chôn sống

/1521


Hồng Phu ấm ức nhưng Ciro còn cảm thấy ấm ức hơn ấy chứ.

Một người đàn ông to lớn mà bị một cô gái áp bức đến vậy, nói ra không phải là mất mặt lắm sao?

Cô ả này quả thực là quá mạnh, hai người đồng hành với hắn một chết một bị thương, gần như chẳng còn bất kể thế gì để chống đỡ lại nữa.

Mình vốn dĩ định nhân lúc cô ta với trợ thủ bên mình gây lộn thì ra tay, nhưng không ngờ là phản ứng của cô ta lại nhạy bén đến vậy, kịp thời thoát khỏi vòng vây, hơn nữa còn lập tức phản công lại.

Cũng may mà chiếc Mercedes Benz này được đặc chế đặc biệt để bảo vệ được hắn, nếu trên tay cô ta không có những vũ khí gây sát thương với quy mô lớn thì chắc cô ta cũng không làm được gì mình đâu.

Hắn ta nhìn thấy Hồng Phu đứng đó dậm chân chửi bới, nhưng cũng không còn tâm trí nào mà nghe nàng nói nữa.

Lúc này thì hắn ta không còn cách nào mà đi bận tâm tới người đồng hành của mình nữa, chắc hẳn nàng ta cũng sẽ tự giải quyết mình để không để lại hậu hoạn về sau.

Hắn ta định chạy trốn.

Hắn ta khởi động xe rồi vọt tới người Hồng Phu một cách hung mãnh.

Hồng Phu tất nhiên là không thể để cho xe đâm vào mình rồi, nàng lùi người về sau, tiếp đó thì nhảy vọt lên trên một tảng đá ở chân núi.

"Đồ ngu." Ciro chửi thầm trong bụng.

Hắn ta phanh lại một cách đột ngột, không để cho xe đâm vào vách núi, sau đó nhanh chóng lùi xe lại, muốn dùng lợi thế của mình là tốc độ để vứt bỏ Hồng Phu lại sau lưng.

"Muốn chạy trốn à, không đơn giản như thế đâu." Hồng Phu nhảy vọt một cái, bèn bay thẳng lên trước đầu xe.

Nhưng cánh cửa xe bổng nhiên hé mở, Ciro giơ súng nhắm thẳng vào Hồng Phu đang bay giữa không trung bắn liền hai phát.

Hồng Phu kinh hãi, sợi dây trong tay nàng liền cuốn chặt vào chiếc gương chiếu hậu trên xe, sau đó dùng lực kéo một cái, toàn thân nàng bay sang hướng khác của thân xe.

Bùm! Bùm!

Vì nơi đây vắng người, bao xung quanh lại là rừng núi nên tiếng súng vang đi rất xa, viên đạn lại khiến cho hai tảng đá xuất hiện thêm hai cái lỗ dày đến vài centimet.

Từ khi chứng kiến được thân thủ của Hồng Phu thì Ciro không còn vọng tưởng rằng mình có thể bắn trúng mục tiêu một cách dễ dàng được.

Hắn nổ súng như vậy chỉ là muốn ngăn nàng lại, kéo dài thời gian truy đuổi của nàng mà thôi.

Nhưng không ngờ Hồng Phu lại dùng dây thừng cuốn chặt lấy gương chiếu hậu trên xe, nếu thế này thì bất luận là hắn ta có lái xe đến đâu thì nàng cũng đi theo như hình với bóng.

Sợi dây thừng chính là mắc xích nối nàng với chiếc xe lại với nhau, xe đi thì nàng cũng đi, xe dừng … thì nàng vẫn có thể đi được.

"Khốn kiếp." Ciro tức muốn chết, nhưng lại chẳng làm gì được. "Nếu mày đã muốn chết đến thế thì tao tiễn mày một quảng đường vậy."

Ciro lại đóng chặt cửa sổ xe lại, hắn chuẩn bị lái thẳng xe đến Đồng Tước Thái. Đến lúc đó có thêm sự giúp đỡ của Bạch Tàn Phổ, thì bọn họ sẽ giải quyết cô gái này một cách nhanh gọn thôi, giả sử cô ta không chạy trốn giữa đường.

Tất nhiên là trong lúc này thì hắn ta vẫn không biết được tình cảnh của Bạch Tàn Phổ cũng chẳng khá khẩm hơn mình là bao nhiêu.

Hồng Phu cũng rất sốt ruột, nàng không có cách nào để lôi được người ở trong xe ra ngoài, nhưng nàng cũng không để mặc cho hắn đưa đến chỗ mà hắn ta muốn đến được.

Làm thế nào đây?

Bổng có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nàng phi thân nhảy vọt lên đỉnh xe.

Sau đó rút một con dao găm sắc lẹm từ bên hông ra.

Tay phải vừa vung lên một cái thì sợi dây thừng liền rời khỏi chiếc kính chiếu hậu mà trở lại bàn tay nàng.

Nàng nhanh chóng buộc con dao găm vào đầu sợi dây, tiếp đó tay phải giơ lên trên đỉnh đầu quay vài vòng, dao găm được buộc chặt vào đầu dây sau khi được vung lên như thế thì như xé rách cả màn không khí trước mặt, kêu lên vun vút.

Một vòng …

Hai vòng …

Ba vòng …

Đến khi nàng thấy thời cơ chín muồi, dao găm có thể phát huy lực lớn nhất rồi thì nàng đột nhiên phất tay cho sợi dây đập thẳng vào lốp xe.

Bùm!

Một tiếng vang xé gió truyền tới, toàn thân phía sau của chiếc xe xụp xuống, sau đó là những tiếng lạch cạch vang lên. Chiếc xe vốn dĩ đang yên đang lành, giờ đây bắt đầu mất thăng bằng, giống như một con chó bị thiếu một chân vậy.

Lốp xe là điểm yếu duy nhất của chiếc xe này, cho dù nó cũng được làm từ một loại cao su đặc biệt, nhưng nói cho cùng thì nó vẫn là cao su, không phải thế sao?

Con dao găm mà Hồng Phu dùng được Cổ vương đời trước tặng lại cho nàng, thoạt nhìn thì thấy đen sì sì, cũng chẳng biết được làm từ vật liệu gì nữa, nhưng sắc bén vô cùng, có thể chém sắt như chém bùn.

Dưới sức mạnh được truyền từ sợi dây thì con dao găm này đâm thủng cả một tầng lốp ngoài và một tầng săm xe bên trong nữa, khiến cho một chân của chiếc xe nằm trong trạng thái tê liệt.

Hồng Phu vốn dĩ cũng chẳng mong mỏi gì nhiều vào chiêu này, nhưng khi thấy đạt được mục tiêu thì trên mặt tỏ vẻ vui sướng.

Nhưng cũng may là tốc độ thu dây lại của nàng đủ nhanh, nếu không thì với quán tính chuyển động của bánh xe thì không kéo dật nàng từ trên đỉnh xe xuống mới là lạ.

Một nhát thành công, nàng cứ đà thế mà tiến tới, lại phất sợi dây về phía bánh xe phía trước.

Ầm!

Lần này nàng không dùng sức nhiều lắm nên chưa đâm thủng được lốp xe.

Dao găm mặc dù đâm đúng bánh xe rồi nhưng lại không tiếp xúc được lốp xe.

Nàng lại lấy sức quay mười mấy vòng trên không nữa rồi mới phát động công kích.

Bùm! Bạn đang đọc truyện được copy tại


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status