"Hợp tác gì?" Hồng Phu không nhịn được sự tò mò bèn hỏi.
"Giúp tôi điều tra một người." Tần Lạc nói.
"Tại sao tôi phải giúp anh." Hồng Phu cười nhạt nói.
Tần Lạc cũng cười nói: "Chính vì vậy tôi mới nói chúng ta thảo luận hợp tác, tôi không để cô làm không công. Đây là yêu cầu của tôi nên cô có điều kiện gì thì cũng nói ra. Không phải đàm phán chính là cò kè mặc cả hay sao?"
Hồng Phu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi muốn anh thành lập một ngàn điểm khám chữa bệnh ở những khu hẻo lánh Miêu Cương và một trăm trường đào tạo y học."
Tần Lạc sửng sốt hỏi: "Tại sao cô lại muốn làm như vậy?"
Phải biết rằng những thảo cổ bà có một địa vị đặc biệt ở Miêu Cương chính là vì bọn họ không chỉ "gánh vác" trọng trách liên lạc giữa thần linh và con người, bọn họ còn có thể giải trừ bệnh tật và nỗi khổ đau của con người …
Một số thảo cổ bà còn biết một số phương thuốc dân gian chữa bệnh cứu người. Có một số thảo cổ bà hoàn toàn không có một chút kiến thức y học, bọn họ chỉ phối hợp lung tung mấy loại dược thảo với nhau, cộng với mấy câu thần chú để chữa bệnh. Đây chính là nguyên nhân mà ở Miêu Cương tỷ lệ sống của người bệnh ở mức độ cực kỳ thấp.
Trong khi đó những thảo cổ bà chỉ nhờ vào sự ngu muội của người trong bộ tộc của mình và đạt được địa vị cao và tín ngưỡng của mọi người. Bây giờ hắn phái người tới thành lập các điểm khám chữa bệnh, cùng thành lập các trường dạy y học thì không phải là cướp công việc làm ăn của các thảo cổ bà sao?
Hồng Phu là cổ vương của những thảo cổ bà, nàng làm như thế không phải là tự tát vào mặt mình sao?
"Tại sao tôi không thể làm như vậy?" Hồng Phu hỏi lại.
"Cô … cô mà làm như vậy thì các thảo cổ bà sẽ hận cô thấu xương." Tần Lạc nói.
"Vậy thì đã sao nào?" Hồng Phu nói: "Bọn họ đã không cứu được người, chẳng lẽ còn không cho người khác tới cứu hả?"
Thật ra Hồng Phu hiểu rõ ý tứ của Tần Lạc, nàng cũng biết bản thân nàng sẽ gặp áp lực rất lớn với chuyện này.
Trước kia Hồng Phu không có hiểu biết nhưng từ sau khi tới thành phố lớn, Hồng Phu càng cảm nhận được sự lạc hậu và ngu muội của người Miêu Cương.
Hồng Phu cũng hiểu rõ sự ngu muội và dốt nát này chính là điều quan trọng để duy trì quyền uy và địa vị của những thảo cổ bà. Thế nhưng chỉ vì một vài quyền lợi của bản thân mình mà để người bệnh không được khám chữa bệnh thì chính là hoàn toàn bất chính.
Hành động này của Hồng Phu sẽ bị coi là "trái luân thường đạo lý" và còn phản bội lại Cổ thần vĩ đại nhưng nàng sẽ vì người dân của mình, vì đồng bào của mình mà đặt nền móng tri thức và hệ thống khám chữa bệnh, rồi nó sẽ bén rễ, sinh trưởng, ra hoa và kết quả.
Hồng Phu quen biết rất ít người. Bản thân nàng tuyệt đối không có khả năng một mình hoàn thành mục tiêu này chính vì vậy Hồng Phu đã lựa chọn Tần Lạc, một người dường như có mối quan hệ rộng lớn mà lại không thiếu tiền …
Trước đây Hồng Phu định dùng cổ độc uy hiếp Tần Lạc làm chuyện này nhưng nàng không ngờ khi nàng làm cho Tần Lạc trúng cổ thì bản thân mình cũng trúng độc.
Lần này Tần Lạc có chuyện cần tới nàng, đương nhiên Hồng Phu cũng muốn nhân cơ hội há miệng sư tử cắn một miếng.
"Hai trăm điểm khám chữa bệnh. Năm mươi trường dạy y học." Tần Lạc ra điều kiện của mình.
"Tám trăm điểm khám chữa bệnh. Tám mươi trường đào tạo y học."
"Nhiều quá, tôi không chịu được gánh nặng này." Tần Lạc nói: "Bốn trăm điểm khám chữa bệnh. Năm mươi trường dạy y."
"Năm trăm điểm khám chữa bệnh, không thể bớt thêm bất kỳ một điểm nào nữa." Hồng Phu chốt hạ.
"Đồng ý." Tần Lạc sản khoái đồng ý. "Năm trăm điểm khám chữa bệnh. Năm mươi trường học huấn luyện tri thức y học cho người dân địa phương, thế nhưng điều kiện kiên quyết chính là cô phải đảm bảo an toàn cho người tới làm và dân chúng địa phương phải phối hợp tích cực …"
Tần Lạc chỉ lo lắng những người hắn cử tới sẽ bị những thảo cổ bà làm hại như vậy thì cái được của hắn không đủ bù cho cái mất.
"Yên tâm đi. Tôi sẽ đả thông tư tưởng bọn họ." Hồng Phu nói: "Người không muốn phối hợp …"
Hồng Phu không nói tiếp theo sẽ là gì nhưng Tần Lạc đã hiểu rõ.
Cô gái này tình nguyện làm mấy việc cho dân tộc của mình nhưng nàng cũng không e ngại tiếp tục giết người. Cô gái này là một thực thể mâu thuẫn. Đương nhiên có người nào không phải là một thực thể mâu thuẫn không?
"Được. Vậy cứ quyết định như vậy." Tần Lạc cười nói. Chuyện Hồng Phu muốn làm chính là điều hắn cũng muốn làm. Chính hắn sẽ nói chuyện này với Thái Công Dân. Thái Công Dân nhất định sẽ rất vui mừng. Chính phủ vẫn muốn cải thiện vấn đề giáo dục và y tế lạc hậu ở Miêu Cương, nhưng vì dân cư địa phương vẫn chống lại nên cho tới nay vẫn chưa tìm được đột phá khẩu.
Hiện nay có một nhân vật đặc biệt như Cổ Vương ra mặt, có lẽ chuyện này sẽ thành công.
Đương nhiên Hồng Phu không biết đây là chính trị.
"Có phải anh muốn tôi điều tra Lam Thiên Hộ phải không?" Hồng Phu hỏi.
"Tại sao cô lại biết?" Tần Lạc kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Hồng Phu.
Hồng Phu khinh thường nhìn Tần Lạc và nói: "Đương nhiên tôi phải giám sát nhất cử nhất động của anh, nếu không anh phái người tới giết tôi thì sao?"
"…" Tần Lạc cười gượng. Cô gái này thật sự không ngốc như hắn vẫn nghĩ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1521
|