Cổ nhân có câu: "Trên thế giới không có lòng thù hận vô cớ"
Cổ nhân cũng còn nói: "Bầu trời sẽ không bánh rơi xuống, chỉ sẽ mưa đá."
Cổ nhân cũng nói: "Không phải là người cùng dân tộc, nhất định sẽ có lòng khác."
Cổ nhân đúng là dông dài.
Tuyệt đối không thể trách Bạch Tàn Phổ khi gã dùng suy nghĩ độc ác để xét đoán những đồng bọn hợp tác với mình bởi vì chính Bạch Tàn Phổ gã chính là người lớn lên từ trong âm mưu. Ngay từ khi còn rất nhỏ, gã đã bắt đầu tính kế để phòng bị người khác làm hại.
Hơn nữa những kẻ này thật sự rất khả nghi. Không mưu cầu tiền bạc, không mưu cầu danh tiếng, không phải người thân nhưng lại đưa tặng gã một đại lễ, cứ coi như gã chính là Phật Tổ Quan Thế Âm Bồ Tát Như Lai vậy.
Bọn họ không cần lợi nhuận của Ất can giải độc vương, lại trốn ở sau lưng thao túng, không cần danh tiếng nhưng lại cực kỳ vội vã muốn đưa loại thuốc này vào lưu hành trên thị trường. Ngoại trừ nói bọn họ có ý đồ xấu tiêu diệt dân tộc Trung Hoa thì còn có thể là cái gì đây?
Khi nghe Bạch Tàn Phổ nói, Jack và Lam Thiên Hộ nhìn nhau rồi cùng phá lên cười.
"Bạch tiên sinh, suy nghĩ của anh thật sự rất thú vị."
Lam Thiên Hộ cũng nói: "Đúng vậy. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Xem ra Bạch tiên sinh có lối suy nghĩ sâu sắc hơn chúng ta nhiều."
"Vậy, hai người hãy cho tôi một lý do." Bạch Tàn Phổ nghiêm giọng nói.
"Bạch tiên sinh, tuy tôi không thể nói lý do chính thức mà tôi cũng không có quyền nói cho anh biết. Bây giờ chuyện đã xảy ra tới mức này, anh có thể liên lạc trực tiếp với cấp trên của tôi. Cô ấy sẽ nói cho anh biết ý định thực sự của chúng tôi." Jack nói: "Thế nhưng tôi có thể dùng nhân cách của mình để bảo đảm với anh rằng: chuyện này tuyệt đối không phải như anh nghĩ. Tiêu diệt dân tộc Trung Hoa là một suy nghĩ quá điên khùng, hơn nữa cũng không phù hợp với lợi ích của chúng tôi."
"Tôi sẽ liên lạc với tiểu thư Hilton." Bạch Tàn Phổ nói: "Tôi không ngại vì tiền mà làm một vài chuyện có lỗi với đất nước, với nhân dân nhưng nếu là chuyện đi ngược với nhân loại, tôi sẽ không làm. Tôi là người ở nơi này, tôi tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như vậy."
"Đương nhiên, đương nhiên." Jack gật đầu nói: "Đây cũng chính là nhận thức của chúng tôi. Chúng tôi có lợi ích rất lớn ở Trung Quốc, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm hại túi tiền của mình."
"Vậy là tốt nhất." Bạch Tàn Phổ nói: "Với hiểu biết của tôi về Tần Lạc, một khi gã đã phát hiện ra thuốc có vấn đề, nhất định gã sẽ hành động để không cho thuốc lưu hành. Hắn có hậu thuẫn là phó bộ trưởng. Bộ y tế giống như sân sau của gã. Các anh định đối phó với gã thế nào?"
"Bạch tiên sinh, không phải anh đã nói sao? Người hiểu rõ bạn nhất chính là đối thủ của bạn. Anh nghĩ nên đối phó với Tần Lạc như thế nào?" Jack giảo hoạt đẩy vấn đề này cho Bạch Tàn Phổ.
"Tôi hiểu rằng chúng ta không nên dùng cứng chọi cứng để đối phó với gã. Trước tiên chúng ta cần phải tránh gió lớn. Chuyện này làm to thật sự không có lợi cho bất kỳ ai."
"Không được." Jack thẳng thừng từ chối. "Thuốc này đã được ba tổ chức kiểm định có uy tín thông qua, cũng được tổng cục kiểm dược Trung Quốc thông qua. Thuốc của chúng ta không có vấn đề, tại sao chúng ta sợ bọn họ? Hơn nữa công ty của chúng ta là công ty cổ phần. Chúng ta muốn dừng sản xuất thì cũng phải cho cổ đông một lý do hợp lý."
Bạch Tàn Phổ lắc đầu nói: "Xem ra các người không hiểu rõ nội tình ở Trung Quốc. Nếu như phía chính phủ muốn gây khó dễ cho chúng ta, bọn họ sẽ tìm một cái cớ để dừng sản phẩm của chúng ta vô thời hạn. Ví dụ như: giấy chứng nhận không đủ, việc thẩm định có vấn đề hay nói thẳng cho chúng ta biết trong thuốc của chúng ta có chất có hại cho cơ thể con người."
"Nếu như chúng ta hoãn lại, không phải sẽ càng khiến Tần Lạc thêm nghi ngờ sao?" Lam Thiên Hộ vẫn không chịu chấp nhận chuyện này.
"Quả thật rất có khả năng xảy ra chuyện như vậy." Jack gật đầu nói: "Chúng ta cần phải né tránh thị trường Trung Quốc sao?"
Bạch Tàn Phổ tươi cười hỏi: "Hai người thử nghĩ xem thị trường Hàn Quốc và Nhật Bản thì sao? Nếu như Ất can giải độc vương được bán ra trước tiên ở thị trường Nhật, Hàn, liệu bọn họ có cảm giác cực kỳ vinh dự không?"
Jack do dự một lát rồi nói: "Tôi muốn đi báo cáo với cấp trên của mình."
…………….
Sau khi vết thương của Tần Tranh hoàn toàn bình phục, ông nghỉ ngơi ở Yến Kinh một thời gian rồi quay về Dương Thành. Dương Thành chính là nơi ở từ xưa tới nay của ông, bạn già, thân thích đều ở đó. Tình cảm của ông đối với Dương Thành gắn bó nhiều hơn so với Yến Kinh.
Sau khi Tần Lạc rời khỏi đài truyền hình, việc làm đầu tiên của hắn chính là gọi điện cho ông nội ở Dương Thành.
Tiếng chuông vang lên một lúc mới có người nhận điện thoại, từ trong giọng nói vang lên tiếng của mẹ Tần Lạc: "Xin chào, ai đó?"
"Mẹ, là con." Tần Lạc cười nói: "Mẹ không thấy hiện số à?"
"Mẹ không để ý." Khi thấy giọng nói của con trai mình, mẹ Tần Lạc có vẻ rất vui mừng. "Ranh con này, vẫn còn biết gọi điện về nhà sao?"
"Tuần nào con cũng gọi điện về nhà thế nhưng mẹ thường xuyên vắng nhà. Con đã nói rồi, mẹ và cha cũng cao tuổi rồi, liệu có nên rút lui nghỉ ngơi một chút không? Nhà chúng ta không thiếu tiền mà…"
"Mẹ còn chưa tới năm mươi tuổi, sao có thể gọi là già?" Mẹ Tần Lạc buồn bực nói: "Nhân lúc vẫn còn khỏe tiếp tục làm thêm mấy năm nữa sau này không làm được thì nhờ con nuôi chúng ta. Hơn nữa bây giờ cha và mẹ cùng rút lui, ông nội con sẽ mắng cha mẹ. Được rồi, khi nào con và Hoán Khê sẽ cưới, sinh con vậy? Thời gian đã lâư rồi mà cả hai vẫn không có động tĩnh, mẹ hỏi con có phải con giả vờ không biết không đó? Con vào ở trong nhà người ta, sống với con gái người ta một thời gian dài như vậy nếu không có danh phận sẽ làm hỏng thanh danh của người ta."
Tần Lạc cười gượng nói: "Mẹ, mẹ không cần lo chuyện đó, con sẽ giải quyết ổn thỏa. Con cần gặp ông. Ông có nhà không?"
"Đừng có trả lời mẹ lấy lệ. Năm nay con phải làm chuyện này. Mẹ còn chờ con kết hôn sau đó sinh con. Một khi như thế thì sau khi mẹ rút lui cũng có chuyện để làm." Mẹ Tần Lạc cũng không quên dặn dò Tần Lạc.
"Con biết, con biết. Mẹ hãy mau đưa điện thoại cho ông đi." Tần Lạc bất đắc dĩ nói.
"Chờ một chút." Mẹ Tần Lạc nói xong thì bỏ điện thoại xuống.
Tần Lạc giữ điện thoại tới năm, sáu phút, bên kia mới vang lên tiếng bước chân.
Giọng nói của Tần Tranh vang lên qua điện thoại, vẫn ngắn gọn, hùng hồn như trước, ông hỏi Tần Lạc: "Có chuyện gì?"
"Ông, khi "phương thuốc Kim Hạp" ở trong tay ông nó có bị mất không? Có ai khác biết nội dung của phương thuốc đó không?" Tần Lạc hỏi thẳng vào vấn đề.
Tần Tranh trầm ngâm một lát rồi giọng nói của ông lại vang lên trên điện thoại: "Hôm nay ông đã xem "Đại giảng đường danh y", ông biết cháu sẽ gọi điện hỏi ông. Khi "phương thuốc Kim Hạp" nằm trong tay ông, ông chỉ có mang nó ra ngoài một lần, chính là lần suýt chút nữa bị cướp đi đó. Những người khác tuyệt đối sẽ không biết nội dung của nó."
"Vậy tại sao nó lại bị tiết lộ?" Tần Lạc lúng túng hỏi. "Tần Long cũng không biết sao?"
"Tần Long biết ông có phương thuốc, nhưng ông chưa từng cho nó xem phương thuốc. Hơn nữa chìa khóa cái hộp đựng "phương thuốc Kim Hạp" luôn ở bên người ông. Nó nhất định không có cơ hội mở cái hộp …"
"Vậy rất kỳ quái." Tần Lạc cau mày nói: "Mặc dù không biết các loại dược liệu của phương thuốc nhưng căn cứ vào ba loại dược liệu Lam Thiên Hộ đã nói ra, cháu có thể xác định phương thuốc của Ất can giải độc vương chính là trong nội dung của "phương thuốc Kim Hạp". Đơn thuốc này có độc tính cực mạnh nhưng lại có thể được ba tổ chức kiểm nghiệm có uy tín thông qua. Nếu như không giải quyết vấn đề này, loại thuốc này sẽ được đưa ra thị trường."
"Ông mới sang bên thư phòng tra cứu tư liệu." Tần Tranh nói: "Cháu có hiểu là tại sao Tần Long lại tới ở nhà chúng ta không?"
Tần Lạc thoáng ngây người.
Đúng vậy. Tại sao Tần Long lại biết Tần gia có phương thuốc này? Ai đã phái ông ta tới?
Người biết Tần gia có phương thuốc này lại không biết nội dung của phương thuốc sao?
"Đối thủ chính thức của cháu vẫn chưa xuất hiện."
Một lần nữa trong đầu Tần Lạc vang lên câu nói của Tần Minh. Anh ta nói anh ta họ Hà, rốt cuộc Hà gia này là người ở đâu?
Sau khi Tần Lạc đi tới Yến Kinh, hắn đã từng có ý nghĩ sẽ tìm kiếm "Hà gia" này, nhưng hắn phát hiện ra tất cả những gia tộc có liên quan tới y dược, không gia tộc nào mang họ "Hà".
Vì đối thủ ẩn náu quá kỹ khiến cho Tần Lạc có một cảm giác như bất lực.
"Cháu biết cần phải làm gì." Tấn Lạc nói.
Sau khi nói chuyện điện thoại với ông nội xong, Tần Lạc lại gọi điện cho Thái Công Dân. Tần Lạc lễ phép nói: "Thái bộ trưởng, ông có thời gian không? Cháu có chuyện gấp muốn gặp ông để báo cáo."
"Được, hãy đến thẳng nhà của tôi." Thái Công Dân trả lời.
Khi Tần Lạc tới nhà Thái Công Dân thì đã tám giờ tối.
Thức ăn đã bày sẳn trên bàn nhưng Thái Công Dân đang ngồi trên ghế salon xem tivi.
Khi Thái Công Dân nhìn thấy Tần Lạc đi vào trong nhà, ông giơ tay hỏi Tần Lạc: "Đói không? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Lúc này Tần Lạc mới biết Thái Công Dân đang đợi hắn tới ăn cơm. Khi Tần Lạc nhìn thấy thức ăn trên bàn đã nguội, hắn biết hai vợ chồng Thái Công Dân chờ hắn đã lâu.
Rõ ràng quan hệ hai người là cấp trên và cấp dưới nhưng Thái Công Dân lại đối xử với hắn như người ông đối xử với người cháu.
Tần Lạc thầm xúc động trong lòng, thái độ của hắn với Thái Công Dân càng thêm kính trọng. Sau khi nhận bát cơm từ vợ Thái Công Dân, Tần Lạc hỏi: "Bộ trưởng Thái, ông có biết Ất cam giải độc vương không?"
/1521
|