Sau khi trường đua ngựa Hoa Điền xảy ra hỏa hoạn, thì một trong những cổ đông lớn nhất là Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không chịu ra mặt. Tất nhiên, nàng cũng không thích hợp để làm chuyện đó.
Nhưng đến khi Tần Lạc nằm trong viện điều dưỡng của gia tộc Văn Nhân thì Văn Nhân Mục Nguyệt mới có đủ lý do để tới đây thăm hắn. Dù gì thì cả cái đất Yến Kinh này đều biết quan hệ giữa Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc có gì đó "mập mờ không rõ ràng".
Tần Lạc gặp Văn Nhân Mục Nguyệt ở ngay trong phòng bệnh, Lệ Khuynh Thành lại "biết điều" mà lui ra ngoài như những lần trước.
Tần Lạc phát hiện ra một điều, cứ mỗi lần hắn gặp mặt Văn Nhân Mục Nguyệt thì xung quanh chẳng còn bất kỳ một bóng hình ai.
Lâm Hoán Khê cũng thế mà Lệ Khuynh Thành cũng thế, đến cả một người không sợ trời mà cũng chẳng sợ đất như Vương Cửu Cửu cũng vậy, không biết là do khí chất của nàng lớn quá hay là do những người phụ nữ khác đều sợ ở cùng với nàng.
Có lẽ bọn họ sợ không biết phải nói chuyện thế nào với một người phụ nữ "luôn có hành động đơn độc một mình" cũng nên.
"Người nhà Cừu gia đến đây rồi phải không?" Văn Nhân Mục Nguyệt vừa mới gặp Tần Lạc đã hỏi luôn.
Nàng rất hiếm khi chủ động quan tâm sức khỏe của người khác, xem ra thì có phần vô tình vô nghĩa, nhưng phải sau khi tiếp xúc qua lại với nhau thì mới thấy rằng, bên ngoài vỏ bọc băng giá lạnh lùng của nàng đó là một trái tim tinh tế, tỉ mỉ đầy nhiệt huyết. Có rất nhiều việc mà Tần Lạc không để ý tới thì nàng lại chủ động giúp hắn làm hết, chỉ có điều là nàng ngại bày tỏ ra mà thôi.
Hoặc có lẽ là không thèm biểu lộ ra bên ngoài cũng nên. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|