Lâm Hoán Khê nói là tiễn Văn Nhân Mục Nguyệt ra ngoài, nhưng trên thực tế thì hai người lại không nói một lời nào với nhau, gần như là đến một ánh mắt qua lại thôi cũng không có.
Lâm Hoán Khê đi trước dẫn đường, còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì theo sát phía sau, đi theo sau nữa là cả một đám vệ sĩ của nàng.
Không ít bệnh nhân trong các phòng bệnh hoặc các cô y tá đều thò đầu ra ngoài nhìn về phía này, khi bọn họ nhìn rõ dung mạo của hai người hai người phụ nữ đi trước, thì phản ứng của bọn họ đại đa phần đều là: đàn ông thì trợn tròn hết cả mắt lên vì kinh ngạc, còn phụ nữ thì nheo hết mắt lại vì ngưỡng mộ.
Chiếc xe đắt tiền của Văn Nhân Mục Nguyệt đỗ ngay ở trong vườn bệnh viện, tài xế đã lái xe đến cổng chính của nơi nhập viện, chỉ cần Văn Nhân Mục Nguyệt bước xuống cầu thang thôi là có thể lên được xe rồi.
Cho đến khi đi đến mái hiên dưới cổng, thì Lâm Hoán Khê và Văn Nhân Mục Nguyệt mới dừng bước lại một cách ăn ý.
Lâm Hoán Khê quay người lại Nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Tôi biết cô."
"Tôi cũng có tài liệu về cô." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói. "Rất chi tiết."
"Anh ấy nói cho tôi việc đến nhà cô thối hôn, lúc đó anh ấy còn chưa quen cô."
Im lặng trong giây lát, Văn Nhân Mục Nguyệt mới quay ra nhìn vào Lâm Hoán Khê nói: "Cô đang lo tôi oán hận anh ấy, hay là muốn nói cho tôi biết rằng ở một mặt nào đó tôi là một kẻ thất bại đây?"
"Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu lúc đó mà anh ấy chọn cô, thì sự trợ giúp cho anh ấy liệu có lớn hơn không. Anh ấy muốn làm rất nhiều việc, lý tưởng cũng rất lớn, tôi đã dốc cạn khả năng để giúp đỡ anh ấy. Nhiều lúc, tôi có cảm giác như muốn giúp mà lại lực bất tòng tâm. Nếu là cô thì cô nhất định sẽ làm tốt hơn tôi. Ít nhất thì cô có thể trợ giúp anh ấy nhiều hơn tôi." Lâm Hoán Khê cười giải thích.
Nàng cảm nhận được sự thù địch toát ra từ phía Văn Nhân Mục Nguyệt, trong lòng đúng là vẫn còn oán hận.
Có lẽ là trong những việc như thế này thì cho dù người ta có thể mặt mũi tươi cười, nhưng chẳng có ai có thể xóa sạch vết thương trong lòng mình.
"Thế mục đích cô nói với tôi những điều này là gì thế?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Tôi hy vọng cô có thể giúp đỡ anh ấy nhiều hơn, để anh ấy không phải vất vả như thế nữa." Lâm Hoán Khê thành khẩn nói.
Văn NHân Mục Nguyệt lại nhìn vào Lâm Hoán Khê lần nữa, Lâm Hoán Khê cũng thản nhiên đối mặt với nàng.
Một lát sau, Văn Nhân Mục Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng nói: "Cho dù khi đó tôi quen anh ấy trước, thì tôi vẫn là người thua cuộc."
Văn Nhân Mục Nguyệt nhấc chân bước lên xe, khi nàng chuẩn bị gập người chui vào trong xe, thì đột nhiên lại dừng lại.
"Tôi với anh ấy là bạn. Anh ấy cần đến sự giúp đỡ của tôi thì tôi sẽ không bao giờ từ chối."
Chờ cho đến khi đoàn xe đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của người ta đi khỏi rồi, thì Lâm Hoán Khê mới hướng tầm mắt của mình qua hướng khác.
"Cô ấy mạnh mẽ hơn mình nhiều." Lâm Hoán Khê thầm nghĩ.
… …
Nhục nhã không?
Có chứ, nhưng Cừu Yên Mị chẳng còn cách nào khác cả.
Nàng biết rõ một điều, đó là nổi uy hiếp đối với Cừu gia không phải là Lệ Khuynh Thành, mà là Tần Lạc, người đứng sau Lệ Khuynh Thành.
Năng lực của Lệ Khuynh Thành không tồi, nhưng thời gian mà nàng tích lũy lại quá ngắn, chỉ có hai năm trời thì làm sao mà tiền tài cùng những mối quan hệ nàng tích lũy được có thể đem ra so sánh với một gia tộc được truyền đời cả trăm năm như Cừu gia chứ?
Hơn nữa, chỗ dựa lớn nhất của nàng chính là Quốc Tế Khuynh Thành, mà cổ đông lớn nhất Quốc Tế Khuynh Thành lại là Tần Lạc. Vì vậy mà nếu Tần Lạc từ chối không giúp đỡ thì nàng lấy gì để mà báo thù đây?
Nhưng Tần Lạc lại không thế.
Mặc dù Tần Lạc là một bác sĩ, nhưng lại không phải là một bác sĩ có thể xem thường được.
Nếu Tần Lạc không xảy ra chuyện gì thì không sao, nếu Tần Lạc mà có chuyện thì những ông già mà đã từng chịu ơn ông nội hắn sẽ đứng ra nói giúp ngay.
Bọn họ không dễ dàng đứng ra nói gì, là vì những chuyện vặt vãnh thì không đáng để đem ra báo đáp ơn cứu mạng của người khác được.
Tần Lạc chỉ là cảm cúm thông thường, thế là bọn họ lại vội vàng đem đến một hộp thuốc, lẽ nào đó chính là báo ơn sao? Làm thế chỉ khiến cho người ta coi thường mình mà thôi.
Hơn nữa, thời gian Tần Lạc đến Yến Kinh không nhiều, vậy mà đã có một vốn liếng kha khá. Bất luận đó là Vương gia của kinh thành hay là lực lượng thần bí mà có thể điều động Quốc An, thì đều là những nhân vật mà Cừu gia không thể nào đối phó lại được.
Vừa rồi Cừu Yên Mị cũng nghe thấy rất rõ, trước khi Văn Nhân Mục Nguyệt rời đi thì đã quay ra nói với Tần Lạc rằng "nếu có cần gì thì cứ gọi cho em".
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là, nếu Tần Lạc muốn loại bỏ cả Cừu gia, thì nàng sẽ hkông ngại bỏ ra một chút sức lực của mình, hoặc có lẽ nàng mới là chủ lực công kích Cừu gia.
Cứ nghĩ đến khả năng điều động và nguồn tài chính kinh khủng của Văn Nhân gia thì Cừu Yên Mị lại có một cảm giác tê dại hết cả người.
Lệ Khuynh Thành đối với Cừu gia mà nói thì khác gì lấy trứng chọi đá, nhưng Cừu gia đối với Văn Nhân gia thì lẽ nào lại không phải như vậy sao?
Nếu đã như vậy thì nàng chỉ có thể điều chỉnh từ bên trong, không hy vọng một quả trứng như Cừu gia lại đập phải một hòn đá hoặc cũng không hy vọng hòn đá đó đập thẳng vào quả trứng này.
Quỳ xuống là cách duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra lúc này.
Tần Lạc cũng không ngờ Cừu Yên Mị lại là như vậy. Từ lần gặp đầu tiên cho đến giờ, nàng đều là một người con gái thục nữ có phong thái mê người, nàng có một vẻ ngoài quý phái, tươi đẹp, khí chất tao nhã, thanh cao. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|