Trong phòng có tiếng người kêu gào nên đương nhiên cũng kinh động tới nhân viên của trường săn bắn Hoa Điền.
Mỹ nữ giám đốc Lữ Hàm Yên, người lần trước tặng Tần Lạc thẻ hội viên, dẫn theo mấy người chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lữ Hàm Yên không tới thì thôi, một khi tới càng khiến Tần Lạc tức giận.
"Đại Đầu, cậu ở lại, khống chế nhân viên nhà bếp và quản lý của bọn họ. Không được để bất kỳ ai bỏ trốn" Tần Lạc căn dặn Đại Đầu. Thức ăn bị người hạ độc thủ, nói không chừng có liên quan tới nhân viên ở nơi này.
Cho dù bọn họ không hạ độc nhưng bọn họ phải chịu trách nhiệm không kiểm tra, giám sát chu đáo.
Đại Đầu hiểu ý, hắn ra tay nhanh như chớp hướng tới đầu Lữ Hàm Yên.
"Anh ..." Gương mặt xinh xắn của Lữ Hàm Yên tái nhợt nhưng không thể nào né tránh được.
Bảo vệ phía sau Lữ Hàm Yên muốn xông lên chống đỡ nhưng Lữ Hàm Yên đã ngăn lại nói: "Không cần. Khách hàng gặp chuyện không hay trong nhà hàng của chúng ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm. Chúng ta có trách nhiệm phổi hợp với bọn họ điều tra chân tướng của sự việc".
Nói thế nhưng trong đầu Lữ Hàm Yên lại có suy nghĩ: Sao người đàn ông này lại trở nên như này? Lần trước gặp mặt vẫn tổt đẹp, ông chủ vừa gặp đã tặng đại lễ mấy trăm vạn. Ngược lại anh ta lại trở mặt không nhận người quen, quay đầu cầm súng chỉ vào người mình.
Trong suy nghĩ của Lữ Hàm Yên, hình tượng của mình đã sụt giảm rất nhiều. Trong suy nghĩ của nàng, người đàn ông này chẳng khác nào lưu manh đầu đường xó chợ.
Tần Lạc không để ý tới phản ứng của Lữ Hàm Yên, hắn kéo tay Văn Nhân Mục Nguyệt vội vàng đi ra ngoài. Văn Nhân Chiếu và vệ sĩ trúng cổ độc được những người khác khiêng vai mang theo. Những vệ sĩ còn lại bao vây xung quanh, cẩn thận bảo vệ vòng trong vòng ngoài.
"Mã Duyệt, em dẫn người ở lại trợ giúp" Văn Nhân Mục Nguyệt bị Tần Lạc kéo tay đi nhưng nàng vẫn không quên quay người căn dặn. Cho tới lúc này nàng vẫn giữ được sự tỉnh táo của mình, không một chút kinh hãi.
"Dạ, tiểu thư" Mã Duyệt trả lời, nàng gọi hai vệ sĩ ở lại rồi nhanh chóng đi về phía nhà bếp. Các nàng phải bảo vệ hiện trường nhà bếp, tận dụng cơ hội tìm kiếm đối tượng hạ độc.
Khi đám người Tần Lạc ra tới bãi đỗ xe, vệ sĩ ở bên ngoài đã khởi động xe.
Sau khi ngồi vào trong xe, Tần Lạc nói: "Lái xe đi".
"Đi đâu vậy?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi tới trại an dưỡng của Long Tức. Chỗ đó vừa yên tĩnh vừa an toàn".
Văn Nhân Mục Nguyệt biết trại an dưỡng của Long Tức. Lần trước Tần Lạc đã đưa nàng từ nhà cũ, đem nàng tới nơi đó tĩnh dưỡng.
Nơi đó cũng như Đài Loan đã để lại một ký ức vô cùng đẹp trong trí nhớ của nàng.
"Liệu bọn họ có xảy ra chuyện gì không?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Văn Nhân Chiếu nằm ngủ yên trong lòng Tần Lạc, đau lòng hỏi.
Nàng chỉ có một người em trai này. Nàng đã rất vất vả bảo vệ người em này trong nhiều năm. Nàng thật sự không muốn điều không hay nào xảy tới với em mình.
"Tạm thời thì không có chuyện gì" Tần Lạc nói.
"Anh có ý gì?"
"Em cũng thấy rồi đó. Bọn họ trúng độc không đơn giản. Anh nghi ngờ là trúng cổ độc. Trúng độc thì anh có thể tìm thuốc giải còn như trúng cổ độc thì cần có cổ dẫn nhưng anh không biết cổ dẫn là cái gì. Bây giờ anh chỉ đặt hết hy vọng lên người cô ấy".
"Ai vậy?" Hai mắt Văn Nhân Mục Nguyệt trở nên cực kỳ sắc bén.
"Anh cũng thấy rất kỳ quái" Tần Lạc nói: "Người có khả năng ra tay nhất đã bị anh bắt lại. Chẳng lẽ những thảo cổ bà khác đã tới Yên Kinh sao? Sao những con người này cứ như âm hồn không chịu tan biến?"
Tần Lạc móc điện thoại ra, hắn nói: "Anh gọi điện thoại hỏi xem thế nào".
Tần Lạc nhanh chóng bấm số gọi điện thoại. Người bên kia cũng nhanh chóng nhận cuộc gọi. Giọng nói của Ly vang lên trên điện thoại: "Có chuyện gì sao?"
Nếu là trước kia khi Ly nhận điện thoại của Tần Lạc, nàng chỉ lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì? Hôm nay nàng còn thêm cả từ "sao" ở cuối như vậy giọng nói của nàng trở nên mềm mại hơn nhiều.
Thế nhưng lúc này Tần Lạc không có tâm trạng để xúc động. Hắn không chú ý tới điều biến đổi bất ngờ này.
"Cổ Vương có còn nằm trong tay mọi người không?" Tần Lạc hỏi.
"Còn" Ly nói: "Có chuyện gì?"
"Có người hạ cổ độc chúng tôi" Tần Lạc nói.
"Để tôi đi kiểm tra" Ly nói.
"Trước tiên không cần thẩm vấn cô ấy" Tần Lạc vội vàng bảo Ly dừng lại: "Chỉ nửa giờ nữa, chúng tôi sẽ tới trại an dưỡng. Bên tôi có người trúng cổ, khi đó tôi cần sự giúp đỡ của cô ấy.
Tần Lạc chỉ lo lắng Ly dùng nghiêm hình bức cung. Khi đó một khi đã chọc giận cô bé xấu xa đó hay là khiến cô bé bị thương. Cho dù có muốn cô bé ra tay cứu Văn Nhân Chiếu cũng không thể được.
Mặc dù Văn Nhân Chiếu đã ngủ thiếp đi nhưng sắc mặt hắn vẫn rất đau đớn. Hơn nữa người hắn còn co quắp, chứng tỏ cổ độc đang lan tràn khắp các kinh mạch trong thân thể của hắn.
/1521
|