Bác sĩ thiên tài

Chương 760: Cô là người tình của Tần Tung Hoành?

/1521


Tần Dật nhìn Ngô Song Song một cái, rồi lau đi vệt máu trên khóe miệng của mình, nói: "Không biết."

"Không biết ý là gì?" Tần Lạc cười hỏi. Bất luận thế nào. sự việc đã điều tra đển bước này rồi, chìa khóa cũng được truyền vào tay của hắn ta, nếu hắn ta vẫn không chịu nói thì Tần Lạc đành phải mời hắn về Long Tức uống trà rồi.

"Mất rồi." Tần Dật nói. "Tôi tìm Ngô Song Song để lấy chìa khóa của căn biệt thự số sáu Hương Sơn. vốn là để cho bạn gái tôi ở đó. Cô ấy tên là Lý Diệu Trinh, đến từ Mỹ_nhưng bạn gái tôi có việc đột xuất nên đã không đến nữa, vì vậy mà căn biệt thự cứ để trổng như thế mãi. Vì mấv hôm đó tôi bận nên quên không trả chìa khóa lại cho Song Song. Không ngờ nó lại bị mất."

" Chìa khóa bị mất ở đâu?" Tần Lạc hỏi. Những lời nói dối này quả thực là hạ cấp. ngu ngốc hết chỗ nói. Không biết là do Tần Dật tự biên tự diễn hay là do sau lưng có "cao nhân' chỉ điểm đây.

Nhưng nếu hắn vạch mặt lời nói dối này của Tần Dật thì được cái gì chứ? Chẳng lẽ lại để Tần Dật thanh toán giúp cổ Vương cho mấy lần ám sát hay sao?

Tần Lạc bĩu môi thầm nghĩ: " Hắn ta có xứng không?"

"ở trong xe." Tần Dật nghĩ một lát rồi nói. "ở trong chiếc xe Porsche màu đen của tôi. Tôi nhớ là tôi làm mất ở trong đó."

"Có ai làm chứng cho cậu không?" Tần Lạc hỏi.

Tần Dật nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Trong di động của tôi có số của Diệu Trinh, anh có thể gọi điện cho cô ấy."

"Thế nếu đây là khẩu cung mà mấy người đã thương lượng sẵn từ trước thì sao?" Tần Lạc chẳng có ý gọi cho người phụ nữ đó để hỏi thăm tình hình chút nào.

"Người ám sát anh chẳng có gì là liên quan đến tôi cả." Tần Dật tức giận nói. "Tôi biết vì sao anh lại điều tra về căn biệt thự số sáu ở Hương Sơn, nhưng tôi căn bản là không quen người phụ nữ đó_Tôi làm mất chìa khóa ở trong xe. căn bản là chẳng nghĩ tới điều gì khác cả. Ngày nào tôi cũng đi gặp bạn bè rồi uống rượu, rồi chở những người phụ nữ khác nhau về nhà_Tôi thực sự là không biết ai đã lấy chiếc chìa khóa đó đi_Nếu không phải có chuyện này xảy ra thì tôi thực sự còn không biết cả việc mình đã đánh mất chìa khóa nữa. Thời gian tôi mượn chìa khóa căn biệt thự còn chưa đến một tuần."

"Không đến một tuần?" Tần Lạc rùng mình hỏi lại: "Cậu lấy chìa khóa từ tay Ngô Song Song từ khi nào?"

"Đúng vậy. đúng là một tuần." Tần Dật nói. "Tôi lấy chìa khóa trong tay Song Song từ thứ ba tuần trước."

"Đúng vậy." Ngô Song Song gật đầu nói.

Tần Lạc trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.

Đối thủ vô cùng giảo hoạt, bày binh bố trận cũng rất chu đáo. liên tục thay đổi chỗ ở cho Cổ Vương.

Nếu là như vậy thì có thể nói lên một điều đó là khi cổ Vương vừa mới ở trong căn biệt thự số sáu Hương Sơn thì bị bắt. Như vậy thì trước đó nàng ta ở đâu?

Phải biết rằng, Tần Lạc đã sớm phát hiện ra hành tung của cổ Vương, hơn nữa hai người cũng không phải lần đầu tiên giao đấu với nhau. Nếu nói là gần đây cổ Vương mới tới Yến Kinh thì nói thế nào Tần Lạc cũng không thể tin vào điều đó được.

Có thể khẳng định rằng, luôn có người đứng đằng sau yểm trợ cho cổ Vương, lo việc ăn ở đi lại và đồng thời còn cung cấp tin tức tình báo cho nàng nữa.

Một người có khả năng để che chở cho nàng ta mà lại hận mình tới tận xương tủy. thì ở cái đất Yến Kinh này liệu có mấy người như thế đây?

Là Tần gia. người mà âm hồn bất tán, làm việc gì cũng có liên quan đến mình hay là_nguời muốn đổ tội lên đầu Tần gia đây?

Có một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tần Lạc cảm thấy dường như mình đã nắm bắt được thứ gì đó.

Khi hắn quay lại nhìn Tần Dật. thì ánh mắt của hắn bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, những những lời mà hắn nói ra lại vẫn tuyệt tình như thế: "Trước khi có chứng cứ chứng minh cậu không liên quan đến việc này. thì cậu vẫn là người đáng hiểm nghi nhất trong vụ này. Phiền cậu đi với chúng tôi một chuyến."

"Tôi đã nói là tôi chẳng liên quan gì đến chuyện này hết." Tần Dật nổi điên nói. Chỉ cần là một nhân vật có máu mặt thì chẳng có ai muốn bị Tần Lạc đem đi cả.

Không phải ai là không có bất kỳ một phản kháng nào từ đầu đến cuối như Tần Tung Hoành, chí ít thì Tần Dật không có được cái định lực đó.

"Tôi không tin."" Tần Lạc cười nói.

Tần Lạc uống cạn ly trà mà Lữ Hàm Yên đưa lại cho hắn, sau khi uống xong thì hắn nói tiếp: "Hôm nay chúng tôi đến đây làm phiền thật hổ thẹn quá. Giúp tôi gửi lời cám ơn đến ông chủ của cô nhé. nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ mời ông ấy uống trà."

"Nhất định sẽ có cơ hội thôi." Lữ Hàm Yên nở một nụ cười tươi rồi, nhưng cũng vô cùng kỳ lạ.

"Cáo từ." Tần Lạc đứng lên nói.

" Tần tiên sinh, xin chờ cho một lát." Lữ Hàm Yên nói. Nàng vẫy tay một cái thì có một người đàn ông mặc một bộ vest đen nhanh chân bước tới. trên tay còn bưng một chiếc khay.

Chiếc khay được đậy bằng một tấm lụa màu đỏ. không biết bên trong là vật gì nữa.

Lữ Hàm Yên kéo tấm lụa ra rồi cầm lấy một tấm card nhỏ như một tấm card thẻ tín dụng vậy, trên đó có in một bức tranh sơn thủy một cách tinh sảo đưa cho Tần Lạc, nói: "Đây là món quà mà ông chủ tôi tặng anh. Đây là một tấm thẻ VIP cấp cao của trường đua ngựa Hoa Điền. Với tấm card này, anh sẽ được hưởng mọi phục vụ của công ty chúng tôi, bao gồm cưỡi ngựa, bắn cung, casino và những phục vụ đặc biệt khác nữa."

"Tần tiên sinh có một phòng để đồ biệt lập, ở trong phòng để đồ đó. chúng tôi đã chuẩn bị cho chiếc thẻ VTP đặc biệt này hai bộ đồ đi săn, một bộ đồ đua ngựa, một đôi giày đua ngựa, một chiếc cung cao cấp. Phòng đó là phòng số sáu, chỉ cần dùng tấm card này quẹt một cái là có thể mở ra. Xin được chúc Tần tiên sinh có một buổi vui chơi thoải mái ở Hoa Điền."

Tần Lạc còn chưa kịp có phản ứng gì thì người ngồi trên ghế là Tần Dật đã mắt chữ o miệng chữ a lên.

Tần Dật cũng là VIP của Hoa Điền, chỉ có điều hắn chỉ là thẻ vàng hội viên thôi. Mồi lần bọn họ muôn đi săn ở câu lạc bộ này thì phải chi đến cả ba mươi nghìn đến năm mươi nghìn nhân dán tệ, nếu không thì ai mà lại đồng ý đi bắt bao nhiêu là động vật đến đây cho bọn họ săn giết chứ?

Hai bộ đồ đi săn. một bộ đồ đua ngựa, một đôi giày đua ngựa, những thứ này cũng phải có giá chừng năm mươi nghìn nhân dân tệ rồi, đã thế còn thêm một chiếc cung cao cấp nữa, thứ này được làm từ chất liệu đặc biệt. giá ước chừng từ năm mươi nghìn đến một trăm nghìn nhân dân tệ rồi.

Đã thế lại còn cả đòi được hưởng mọi phục vụ nữa chứ_ông chủ nơi này có quan hệ thế nào với Tần Lạc vây? Vì sao mà vừa mới gặp đã tặng một món quà lớn như thế chứ?

Đúng là càng so sánh thì càng hậm hực. Tần Dật nhìn vào Tần Lạc với ánh mắt đố kỵ đến cùng cực.

Tần Lạc không đưa tay ra nhận mà nói: "Tôi còn chưa biết ông chủ của cô là ai mà lại nhận một món quà lớn như vậy thì không được hay cho lắm thì phải?"

Lữ Hàm Yên thản nhiên cười nói: "ông chủ chúng tôi biết anh chắc chắn sẽ từ chối, vì vậy mà ông chủ tôi muốn gửi đến anh một câu nói_chẳng lẽ anh lại không dám nhận sao?"

Chẳng lẽ anh lại không dám nhận sao?

Tần Lạc nghĩ ngợi một hồi xem trong những người mình quen thì ai sẽ đùa với mình như thế này. Bạn đang đọc truyện tại


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status