Tần Lạc đứng ở lề đường, đang nghiêng ngó để đón xe thì đột nhiên một cái gì đó lù lù màu đỏ chóe dừng trước mặt hắn.
"Tần tiên sinh, ngài muốn đi đâu? Ta có thể tiễn ngài một đoạn được không?" Cửa kính xe được kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú.
Tần Lạc nhận ra người này, chính nàng lúc trước có tham gia phỏng vấn mình. Nhưng cụ thể nàng ta tên là gì thì hắn đương nhiên không biết.
"Không cần, cảm ơn!" Tần Lạc cười khoát tay.
"Không nên khách khí. Nói đi, muốn tới chỗ nào? Nói không chừng chúng ta lại cùng đường." Cô gái kia tỏ ra rất kiên trì, mặc dù bị cự tuyệt nhưng chưa hề tỏ ra muốn rời đi.
Gan lớn, tâm cao, da mặt dày, đây đúng là ba ưu điểm để trở thành một phóng viên ưu tú.
Kỳ thật, nữ phóng viên đi phỏng vấn nam nhân so với nam phóng viên có nhiều điểm thuận lợi hơn đáng kể.
"Xương Bình nhai, phòng ăn Khải Toàn tây." Thịnh tình ép mãi cũng không thể chối từ, Tần Lạc không thể làm gì khác hơn là nói ra địa điểm.
Hắn đúng là cùng Lâm Hoán Khê ước hẹn đi ăn tối ở nơi này.
Hắn cũng không biết tại sao Lâm Hoán Khê lại chọn quán ăn kia, bất quá hắn nghe nói về phương diện món ăn thì đây có chút đặc biệt.
"Thật đúng là xảo hợp, ta cũng đang muốn đi Xương Bình nhai." Nữ phóng viên kia cười hể hả.
Người ta đã nói như vậy, Tần Lạc đương nhiên không có biện pháp từ chối nữa, mở cánh cửa xe tiến vào.
Nữ phóng viên kia một bên cho xe lăn bánh, một bên lấy ra danh thiếp đưa cho Tần Lạc: "Ta gọi là Từ Ảnh, ký giả Hoa Hạ Y báo."
"Ta gọi là Tần Lạc." Tần Lạc cũng đáp lời.
Nữ tử kia khì khì cười một tiếng: "Ta đương nhiên biết ngươi gọi là Tần Lạc, thậm chí còn biết ngươi là truyền nhân Thái Ất thần châm nữa cơ."
Tần Lạc xấu hổ cười gượng, không nói gì nữa.
Thấy Tần Lạc không nói lời nào, Từ Ảnh đương nhiên cho rằng hắn vì lời của mình mà giận, xin lỗi mà nói: "Tần tiên sinh không nên để ý, ta vốn dĩ vẫn đối với bằng hữu xuề xòa như vậy. Hai chúng ta tuổi tác có vẻ không khác biệt nhiều, không nên quá câu nệ!"
"Ta không có tức giận, chỉ là không biết trả lời thế nào" Tần Lạc cười cười trả lời.
"Ồ, vậy là tốt rồi, ngươi lại còn hù dọa ta một phen!" Từ Ảnh cố tình phù phù một hơi.
Từ ánh đèn xe bên ngoài chiếu vào, khuôn mặt thanh tú của nàng càng trở nên diễm lệ, thêm một cặp kính đen trên mắt khiến cho nó thêm phần thu hút.
Nữ tử này đúng thật là không có gì gọi là khó coi cả.
"Ta không có hù dọa ngươi." Tần Lạc vừa cười vừa trả lời.
"Ngươi đương nhiên là hù dọa ta. Ngươi không biết, bây giờ ngươi chính là đại nhân vật ta muốn theo dõi, nguyên bổn mời ngươi lên xe chính là muốn kéo gần quan hệ. Nếu chọc ngươi tức giận, không phải là ăn trộm gà không được quả trứng lại còn mất thêm nắm gạo sao?"
Tần Lạc có chút thưởng thức lời nói thẳng thắn của nàng, nói: "Yên tâm đi, ta là một đại nam nhân độ lượng, ngươi không dễ làm ta tức giận được đâu."
"Hì hì, vậy là tốt rồi." Từ Ảnh cười hì hì, "Tần tiên sinh, sau này ngươi có tin tức gì thì báo cho ta một câu được không?"
"Ngươi cứ nói đi." Tần Lạc không trả lời, hắn biết nàng sẽ có yêu cầu tiếp theo mà cơ bản hắn cũng chưa dám tin một người mới quen như vậy.
"Hay là ngươi cho chúng ta một buổi phóng vấn đi?"
"Cứ nói tiếp."
"Chúng ta có phải bằng hữu không?"
"Lần đầu tiên gặp mặt, cứ xem như vậy đi."
Từ Ảnh cười khì một tiếng: "Tần tiên sinh, ngươi thật cẩn thận."
"Cẩn thận một chút là nên làm. Lúc ta xuất môn, mẹ ta dặn dò rất kỹ ngàn vạn lần không nên dễ dàng tin phụ nữ. Càng là phụ nữ xinh đẹp thì càng hay gạt người. Đầu năm nay nữ nhân sinh đẹp lưu manh lừa gạt người nhiều lắm rồi, ngươi bảo ta sao dám tin tưởng người khác đây?"
/1521
|