Nghe thấy Tần Lạc nói vậy thì sắc mặt của Ngô Sương hồng hào hết cả lên. nhanh chóng đưa mắt liếc về phia hắn một cái. sau đó giả bộ quay mặt đi nhìn chậu xương rồng đặt ở cạnh máy vi tính chống tia phóng xạ.
Có chuyện gì thế nhỉ?
Tần Lạc cảm thấy khó hiểu hết sức. Mọi người đều là người lớn hết cả rồi, cũng đâu phải là chưa trải qua chuyện nam nữ đó bao giờ đâu. vì vậy mà nói đến những chuyện như sinh đẻ thế này là quá đỗi bình thường mà. sao lại có thể đỏ mặt được chứ?
Nhưng rất nhanh, Tần Lạc liền hiểu ra được vấn đề, hắn nhìn được ra lỗi trong câu nói của mình. Ý của hắn là bảo Ngô Sương nói ra tên của người cầm cái chìa khóa đó cho hắn, thì đổi lại, hắn sẽ giúp Ngô Sương trị liệu triệu trứng vô sinh của bà.
Nhưng vì hắn nói vô tội vạ quá, như thể là bảo Ngô Sương nói cho hắn biết tên người kia thì hắn sẽ tặng cho Ngô Sương một đứa trẻ_Thảo nào Ngô Sương mới đột nhiên đỏ mặt thế này. vì ý nghĩ của bà quá là nhạy cảm hết chỗ nói. vừa mới nói thế mà đã nghĩ ngay đến cái đó rồi.
"Việc như vậy mà cũng có thể khẳng định chắc chắn được sao?" Ngô Sương nói. "Thế nếu như tôi đưa cho anh một cái tên mà anh trị không khỏi bệnh cho tôi thì sao?"
"Qủa thật là tôi cũng không nắm chắc được một trăm phần trăm có thể chữa trị khỏi cho chị." Tần Lạc cười nói. "Căn bệnh này mà muốn khỏi thì bảy phần dựa vào trị liệu, ba phần còn lại thì dựa vào may mắn. Nếu tôi trị khỏi cho chị mà chị vẫn không thể có thai thì tôi cũng chẳng còn cách nào nữa_Vì dù gì thì sinh con đẻ cái cũng không phải là chuyện mà một người có thể làm được. Nó còn liên quan tới bản thân cơ thể con người, đồ ăn thức uống, hoàn cảnh xung quanh, trạng thái tinh thần..v..v.. Có điều là nói thế nào thì cũng tốt hơn tình hình lúc này của chị phải không?"
"Nếu chị lo lắng rằng tôi cố ý không điều trị cho chị hẳn hoi tử tế. thì điều đó hoàn toàn là thừa thãi. Một là tôi sẽ từ chối thẳng thừng không trị bệnh cho người ta. còn nếu tôi mà đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ cổ gắng hết sức mình. Tôi là một bác sĩ, thất bại một lần thì sẽ làm tổn hại đến thanh danh của tôi một lần. Tôi chẳng có lý do gì lại đi lấy danh dự của mình ra để làm cái việc mà chẳng ai thích này."
"Dựa vào cái gì để mà tôi tin tường vào anh?"
"Dựa vào việc tôi là Tần Lạc." Tần Lạc cười nói.
Tôi là Tần Lạc.
Nếu người khác mà nói như thế thì chắc chắn sẽ khiến cho người ta thấy rằng người nàv quá là kiêu căng ngạo mạn hết thuốc chữa, nhưng những lời này được thốt ra từ miệng hắn thì chăng có gì khiến cho người ta phải cảm thấy kỳ lạ cả.
Ngô Sương cũng biết Tần Lạc là một bác sỹ tiếng tăm lẫy lừng ở đất Trung Quốc này, là hy vọng và cũng là thần tượng của vô số người, về sau bà liền đích thân tìm một sổ tài liệu có liên quan đến hắn để xem thì thấy hắn thực sự là tài giỏi, không những thế còn làm rất nhiều chuyện, kinh thiên động địa nữa.
Hắn quả thật là chẳng có lý do gì để mà lấy thanh danh và tiền đồ sáng lạng của mình ra để đùa cợt như thế vì đối với hắn mà nói thì điều này là lợi bất cập hại.
Cũng giống như việc có người chất vấn Tần Tung Hoành là liệu có nợ anh ta tiền mà không trả không vậy. Tần Tung Hoành chỉ cần một câu "tôi là Tần Tung Hoành' thì có thể gạt bỏ mọi nghi vấn_Bất luận đó là Tần Lạc hay là Tần Tung Hoành, thì tên của bọn họ đều là một cái tên có tiếng của một sản phẩm, hơn nữa còn là của một hàng hiệu nổi tiếng nữa. Bọn họ sẽ không bao giờ muốn thấy một chút tỳ vết nào dù là nhỏ nhất ảnh hưởng đến cái tên đó.
"Được, tôi đồng ý với anh." Ngô Sương cuối cùng cũng hạ quyết tâm. "Có điều, anh phải nói cho tôi biết trước là đã xảy ra chuyện gì."
"Có người dùng căn biệt thự của chị để che dấu sát thủ." Tần Lạc giải thích. "Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là vụ án này có liên quan đến ai mà thôi."
Ngô Sương trầm ngâm một hồi không nói gì, bà lo sợ vụ án này có liên quan đến Tần Tung Hoành.
Mặc dù bà rất muốn có em bé, nhựng bà cũng không hề muốn mình trở thành mục tiêu tấn công Tần Tung Hoành. Phải biết rằng, những thứ mà bà có hiện giờ đều là Tần Tung Hoành cung cấp mới có.
"Tần Tung Hoành đã được tôi mời về làm khách rồi. Có điều, anh ta kiên quyết nói mình không liên quan gì đến vụ này cả." Tần Lạc tiếp tục làm công tác tư tưởng cho bà ta. "Là anh ta nói cho tôi biết chìa khóa năm trong tay chị. cũng là anh ta bảo tôi đến đây kiểm chứng đó. Chị thử nói xem. với trí tuệ của anh ta thì liệu anh ta có phạm phải sai lầm nhỏ như vậy không? Lẽ nào chị lại không tin anh ta?"
/1521
|