"Cô nói thật không?" Tần Lạc tức nổ đom đóm mắt hỏi, hắn không ngờ Hồng Phu lại có thể giờ trò ác độc ra như vậy. Nếu như Hồng Phu không nói cho hắn biết thì có lẽ hắn đã tưởng Chuột đã thoát khỏi cái con rắn chết tiệt kia rồi cơ.
"Tôi chỉ đùa thôi!" Hồng Phu cười hi hi nói.
"Dùng hình đi!" Tần Lạc lạnh lùng nói. Là một người đàn ông lạnh lùng sương gió. hắn không hề bị mĩ" sắc của Hồng Phu mê hoặc, hắn phải cảnh giác với sắc đẹp của cô gái này. tất cả đối với hắn bây giờ đều là phù phiếm.
Chuột cũng vô cùng tức giận, hắn cầm con dao lên nhằm vào Hồng Phu tiến tới.
"Anh tin vào lời nói của tôi không?" Hồng Phu giả bộ ngây thơ lên tiếng hỏi.
Chuột chỉ muốn khóc, rốt cuộc là con rắn kia nó có đẻ trứng hay không đây?
"Có hay là không?" Tần Lạc bị cô gái này làm cho tức tới hộc máu mồm, hắn chỉ muốn lột quần cô ả ra dùng roi tét đít cho bỏ ghét.
"Anh tin thì là có, còn anh không tin thì là không!" Hồng Phu nói: "Anh dùng hình với tôi thì có, còn không dùng hình thì không có!"
"_" Tần Lạc hiểu rằng đây là một sự uy hiếp.
Một sự uy hiếp cao cấp.
Nói thật lòng, bất luận có hay không thì Tần Lạc cũng không dám mạo hiểm.
Bời vì tính mạng này là của Chuột, chứ không phải là của hắn.
Nếu như hắn giải quyết Hồng Phu rồi, thì những con rắn hút máu mới sinh ra trong người của Chuột sẽ giải quyết ra sao đây?
Hắn nghĩ có thể dùng nhiệt độ cao để ép rắn chui ra ngoài, nhưng sau khi nghe Hồng Phu nói thì hắn thật sự không dám mạo hiểm với tính mạng của Chuột nữa_Tần Lạc hiểu răng, bất kể lời của Hông Phu nói là thật hay giả. hắn đều không đủ tự tin cũng như tư cách làm liều nữa.
Ai dám lấy tính mạng ra làm trò đùa cơ chứ?
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình như bị rơi vào tròng, bắt được tù binh rồi nhưng lại không làm gì được cô ta cả, lại còn bị cô ả uy hiếp nữa chứ_Nếu như có thể hắn chỉ hy vọng hắn chưa bao giờ quen biết cô gái này.
"Cô tưởng cô không nói là tôi không biết ai đứng sau lưng cô hay sao?" Tần Lạc cười lạnh nói.
Nói xong hắn liền rút di động ra, sau một hồi tìm kiêm hắn liền bấm một số để gọi.
Sau hai hồi chuông, đầu dây bên kia có người nhấc máy.
"Trông thấy số máy này thật làm tôi vô cùng kinh ngạc!" Giọng một người đàn ông điềm đạm vang lên ở đầu dây bên kia: "Nếu như phía trên không hiện lên tên của anh thì tôi cứ nghĩ là mắt mình bị hoa rồi cơ đấy!"
"Tôi không hy vọng là tôi đã làm phiền anh!" Tần Lạc cười nói: "Chỉ là muốn hẹn anh ra ngoài nói chuyện một lúc, không biết anh có rảnh không?"
"Nếu như là người khác thì tôi nghĩ tôi đã từ chối luôn rồi! Nhưng anh đã gọi tới tôi mới thế này_nói thế nào cũng phải đi với anh một chuyến, ở đâu vậy?"
"ở tòa biệt thự số sáu tại Hương Sơn!" Tần Lạc nói.
Đầu dây bên kia trầm ngâm đôi lúc rồi nói: "Được, nửa giờ sau tôi sẽ tới gặp anh!"
"Tôi chờ anh!" Tần Lạc nói.
Một điều kỳ lạ là ở đầu dây bên kia không có dấu hiệu dập máy ngay.
Điện thoại cứ để không như vậy mấy giây sau, giọng người đàn ông bên đầu dây bên kia lại vang lên: "Nếu như anh gọi điện sớm cho tôi. có lẽ chúng ta bây giờ đã là bạn của nhau!"
"Bây giờ cũng chưa muộn mà!" Tần Lạc cười nói, nhưng trong bụng hắn không ngừng suy nghĩ xem đằng sau câu nói này của đối phương có ẩn ý gì.
Hắn hy vọng làm bạn với mình ư? Hay là hắn cố tình nói câu này để chơi đòn gió với mình đây?
Tần Lạc lắc lắc đầu, thầm nghĩ, nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt có mặt ở đây thì có lẽ nàng sẽ đoán ra được ẩn ý câu nói này của hắn ta. Nhưng mình không hiểu hắn ta nói câu này rốt cuộc là có ý gì nữa.
Ai cũng đều có cái phạm vi giao lưu, bạn bè riêng của mình. Người có tiền thì chơi với người có tiền, người thông minh thì chơi với người thông mình mà.
"Các người không định bắt tôi nữa hay sao?" Hồng Phu cười hỏi.
"Chờ chút đi!" Tần Lạc nói: "Chúng ta chờ một người bạn tới đây rồi nói chuyện!"
Tần Tung Hoành đúng là một người rất giữ chữ tín, đúng nửa giờ đồng hồ sau. Ly nhận được điện thoại của Hòa Thượng nói có một đoàn xe đang lái tới đây.
Hai ba phút sau, đoàn xe này liền đi vào tòa biệt thự số sáu. Tần Lạc thấy vậy liền đích thân ra mở cửa tiếp đón.
Không chờ đám vệ sĩ mở cửa. Tần Tung Hoành đã tự dẫn cửa xuống xe. Điền Loa cũng bước xuống theo hắn kèm theo một nụ cười nham hiểm trên môi nhìn Tần Lạc gật đầu chào một cái.
"Làm phiền anh rồi!" Tần Lạc cười nói.
"Không có gì!" Tần Tung Hoành cười đáp lại, khuôn mặt điển trai cùng với nụ cười quyến rũ luôn hiện hữu trên gương mặt của hắn, một người đàn ông trông sáng lạng, ngời ngời là vậy ai mà nghĩ anh ta lại là một tên khốn cơ chứ?
Nhưng, bất luận ngày trước Văn Nhân Mục Nguyệt bị trúng độc. hay là cổ Vương đây thì đều có quan hệ mật thiết với hắn ta_mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt chọn Tần Tung Hoànhđể đổi phó với Bạch gia, nhưngTần Lạc vẫn luôn nghĩ Tần Tung Hoành mới là hung thủ đứng sau lưng làm mọi chuyện.
Hắn chỉ là một tên bác sĩ quèn, không có nhiều lợi ích để người khác phải cạnh tranh, suy nghĩ.
Tần Tung Hoành đưa mắt nhìn tứ phía rồi cười nói: "Tôi không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!"
"Tần đại thiểu gia! Anh nhất định rất quen thuộc với nơi này đúng không?" Tần Lạc khích bác nói.
Tần Tung Hoành dường như không để ý tói câu nói sách mé này của Tần Lạc chỉ cười nói: "Đừng gọi tôi là đại thiếu gia, đại thiếu gia đối với tôi chỉ là một thứ hữu danh vô thực mà thôi! Anh biết không? Trong giới làm ăn bây giờ mọi người mới gọi anh là Tần đại thiếu gia đó_Danh tiếng của anh sớm đã vượt qua tôi rồi!"
"Tần đại thiếu gia! Anh quá khách khí rồi!" Tần Lạc cười đáp. Hắn cũng nghe qua tin đồn này rồi, chỉ là bọn họ không gọi hắn là Tần đại thiếu gia, mà gọi hắn là "Hương Soái", bởi vì cái tên này là do bản thân Tần Lạc tự đặt cho hắn.
Dĩ nhiên, bọn họ gọi hắn bằng cái tên này là có ý đồ không tốt với hắn.
Thậm chí còn có kẻ ác mồm ác miệng gán ghép hắn với Văn Nhân Chiếu, hợp thành "song kiệt hám gái', nói rằng Văn Nhân Mục Nguyệt thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại có quan hệ mật thiết với hai tên hám gái.
Nếu như nói những tin đồn thất thiệt, hay những cái tên ngoại hiệu này không liên quan gì tới Tần Tung Hoành, thì có đánh chết Tần Lạc cũng không tin.
"Tôi không hề khách khí!" Tần Tung Hoành nói: "Còn nhớ lần đầu tiên khi nghe tới tên của anh, tôi cứ nghĩ anh chỉ là một thầy giáo quèn mà thôi_Nói thật lòng, khi đó tôi không coi một anh giáo quèn như anh lại là một đối trọng của tôi! Chính vì vậy mà thái độ của tôi có phần ngạo mạn với anh! Vậy mà chỉ trong một năm thôi, anh đã lập nên bao nhiêu kỳ tích ở cái đất Yến Kinh này_Anh đúng là con ngựa ô của thành Yến Kinh này!"
"Những chuyện ngày trước giờ tôi không muốn nhắc tới! Tôi cũng chẳng quan tâm đến nó lắm!" Tần Lạc mỉm cười nói, hắn càng lúc càng không thể nắm bắt nổi người đàn ông đối diện hắn đang nghĩ gì nữa: "Thôi, chúng ta nói vào việc chính nhé?"
"Được thôi!" Tần Tung Hoành không hề chần chừ nói: "Anh hẹn tôi tới đây là có việc gì vậy?"
"Giới thiệu với anh một người bạn thôi!" Tần Lạc nói. Sau đó hắn liền đưa tay ra mời.
Tần Tung Hoành cũng rất lịch sự đưa tay ra mời lại, sau đó hai người cùng đi vào trong phòng khách của biệt thự.
Tần Lạc chỉ vào Hồng Phu đang ngồi trên ghế sofa ôm bịch sữa chua tu ừng ực hỏi: "Anh có quen cô ta không?"
"Rất dễ thương!" Tần Tung Hoành nhìn Hồng Phu cúi đầu lịch lãm chào nói. sau đó hắn lại quay sang Tần Lạc nói: "Nếu như không có Tần huynh đệ giới thiệu, thì tôi thật sự không có cơ hội quen biết một cô gái dễ thương như vậy! Lẽ nào Tần huyrih đệ muốn làm bà mối cho tôi hay sao?"
Tần Lạc nhìn chằm chằm Tần Tung Hoành, rồi lại quay sang Hồng Phu nói: "Cô quen anh ta không?"
"Không!" Hồng Phu lắc đầu nói: "Nhưng anh ta đẹp trai hơn anh!"
"_Tôi không hỏi cộ vấn đề này!"
"Nhưng tôi vẫn muốn nói thế đấy!" Hồng Phu chỉ vào Tần Lạc nhoén miệng cười khanh khách.
Tần Lạc lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường cho bỏ tức, hắn quen biết Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, Tô Tử. Vuơng Cửu Cửu. Trần Tư Tuyển, Mễ Tử An_Chi có mỗi con nhóc Hồng Phu này là làm hắn muốn phát điên lên thôi.
"Đúng là khắc tinh của mình!" Tần Lạc thầm nghĩ.
"Cô thật sự là không quen anh ta chứ?" Tần Lạc hỏi lại lần nữa.
"Không quen!" Hồng Phu lắc đầu nói: "Nhưng tôi rất vui khi được làm quen với một anh chàng đẹp trai thế nàv! Anh ta đẹp trai như vậy. nhìn mãi mà không thấy chán! Không giống ai kia, nhìn rồi là không muốn nhìn lần thứ hai! Toàn làm những chuyện bẩn thỉu làm bẩn mắt của tôi!"
Tần lạc lúc này đưa con mắt cầu cứu sang nhìn Đại Đầu. Đại Đầu ngây ra như một khúc gỗ lúc này mới lên tiếng nói: "Có cần tôi nhét giẻ vào miệng cô ta không?" Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|