Rắn là thiên địch của Chuột, dĩ nhiên chuột cũng là con mồi của rắn.
Chuột đúng là rất lo âu, một chàng trai cao to lực lưỡng vốn phải được chiến đấu trên chiến trường một cách vinh quang, nhưng bây giờ lại bị một con rắn trời ơi đất hỡi ở đâu cắn chết thì xuống dưới suối vàng hắn cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp ông bà ông vải của hắn nữa.
Chuột nghĩ, cho dù hắn có chết trong lòng người đẹp cũng được mang tiếng làm quỷ phong lưu, còn hơn chết vì một con rắn chui vào mũi một cách lãng xẹt thế này.
Hắn không biết Tần Lạc có lôi được con rắn trong mũi hắn ra không, nhưng hắn biết Tần Lạc là một bác sĩ tài giỏi, có lẽ Tần Lạc sẽ có cách giúp hắn lấy được con rắn ra ngoài.
Tần Lạc cũng không muốn Chuột bị con rắn bò loằng ngoằng trong cơ thể, hơn nữa Chuột cũng vì hắn nên mới hy sinh một cách anh dũng như vậy. Chính vì điều này nên Tân Lạc càng cảm thấy áy náy và cảm động hơn, hắn hạ quyết tâm phải chữa trị cho Chuột bẳng mọi cách.
Tần Lạc mỉm cười an ủi nói: "Anh cũng không nên lo lắng quá! Chúng ta từ từ sẽ nghĩ cách giải quyết, tôi cũng lần đầu tiên gặp chuyện này! Ngày trước tôi chữa trị cho rất nhiều người rồi, nhưng cũng chưa gặp trường hợp lạ kỳ thế này bao giờ cả!"
"Anh cũng không có cách gì giúp tôi sao?" Chuột thất vọng nói.
"Cũng không phải là không có. chỉ là tôi chưa thử qua bao giờ thôi! Không biết cách này có được hay không?" Tần Lạc nói: "Cô ta nói con rắn này hút máu để sinh tồn. vậy có nghĩa là con rắn này khi bỏ vào trong người anh thì nó còn sống, chưa thể chết ngay được! Chúng ta chỉ cần ép con rắn này bò ra ngoài là được!'"
"Nhảm nhí! Ai mà chả biết con rắn nó còn sống cơ chứ!" Ly bĩu môi nói. Vì trong xe lúc này không đủ chỗ ngồi, do vậy nàng ngồi ngay sát bên Tần Lạc. nửa chiếc mông của nàng còn ghé lên đùi của hắn một chút, điều này làm cho nàng cám thấy bực bội khó ở.
Tần Lạc nghe vậy cũng chỉ mỉm cười thôi chứ không phản bác lại câu nào. Hắn quá hiểu cách ăn nói của Lỵ rồi, tuy ngoài miệng nàng nói chua ngoa như vậy. nhưng thực chất bên trong lại không thế. Ly là điển hình của người khẩu xà tâm phật. Lần này cũng vậy, tuy ngoài mặt nàng luôn tỏ ra không hề quan tâm tới Tần Lạc, nhưng lại âm thầm giúp hắn đi bắt Hồng Phu đấy thôi.
"Rắn chết và rắn sống thì có gì khác biệt với nhau cơ chứ? Nếu như con rắn đó chết rồi, thì chỉ cẩn nghĩ cách làm cho người bệnh nôn mửa, hoặc đại tiện là có thể đưa nó ra ngoài thôi! Còn nếu con rắn còn sống, hơn nữa lại là một con rắn bị người khác khống chế. thì phải nghĩ cách ép hoặc dẫn dụ nó chui ra ngoài càng sớm càng tốt!"
"Dẫn dụ nó kiểu gì? Ép nó ra ngoài bằng cách nào?" Chuột sốt ruột hỏi. Hắn không muốn con rắn kia luồn đi luồn lại trong người hắn thêm một phút nào nữa.
"Thế thì phái xem rắn thích gì và sợ cái gì mới được!" Tần Lạc nói: "Các anh ở trên núi, chắc cũng hiểu về tập tính của rắn chứ. đúng không?"
Khi lúc này lên tiếng nói: "Rắn sợ nhất là thời tiết xấu. nếu như gặp phải thời tiết xấu thì rắn sẽ bò ra khỏi hang chạy trốn lung tung. Rắn cũng có thiên địch ví dụ như chim ưng, nhím, hồ ly, dĩ nhiên có cả con người nữa. Rắn sợ nhất những thứ có mùi nồng cay, đặc biệt là các loại thuốc hóa chất, ví dụ như cồn. khói thuốc, lưu huỳnh
"Rắn sợ lửa. cũng sợ khói, rắn sợ nhất là chồn, đây là một loại sát thủ chuyên giết rắn! Rắn chỉ cần gặp chồn là chạy, chồn chỉ cần đái một bãi là rắn đã kinh hồn bạt vía rồi! ông của tôi ngày trước đi săn trong hang rắn thường dẫn theo người hai con chồn, rắn gặp phải đều sợ không dám tiến lại gần!"
Tần Lạc nghe vậy gật gật đầu nói: "Đúng là chuyên gia! Nhưng điều kiện bây giờ của chúng ta vô cùng có hạn, không có lưu huỳnh, cũng không có thuốc hóa học. đến cả kiếm một chút khói thuốc trong thời điểm này cũng là rất khó_Chuột lại lo lắng như vậy,
tôi không còn cách nào khác là phải thử cách này rồi!"
"Cách gì vậy?" Chuột hỏi.
"Ngân châm thủ hóa! (dùng ngân châm để lấy lửa)" Tần Lạc nói.
"Ngân châm thủ hòa?" Chuột khó hiểu nói: "Ngân châm sao có thể lấy lửa được? Không phải người ta thường nói dùng mộc lấy lửa sao?"
"Được chứ sao không!" Tần Lạc nói: "Nhưng anh phải chịu được đau đớn mới được!"
Tần Lạc chuẩn bị dùng hỏa châm kết hợp với Thiêu Sơn Hóa châm vào huyệt đan điền của Chuột, làm cho khí huyết trong người Chuột tăng lên nhanh chóng, làm cho toàn bộ cơ thể của hắn như là đang bị lửa thiêu đốt vậy.
Tần Lạc lần trước đã thử chiêu này trên người của Quân Sư rồi, hiệu quả rất tốt. Chính vì vậy lần này hắn lại một lần nữa thử nghiệm trên người của Chuột xem xem có thể ép rắn chui ra bên ngoài được không.
Dĩ nhiên, hắn làm vậy là vô cùng mạo hiểm.
Nếu như con rắn kia chịu được lửa thì cho dù hắn có thiêu có đốt thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không bao giờ chui ra, thế là bao công sức của hắn sẽ đổ sông đồ bể hết.
Còn một khả năng nữa là. con rắn này nằm bên trong cơ thể của Chuột, nó bị thiêu đốt nóng như vậy sẽ bò khắp nội tạng của Chuột mà cắn xé, điều này sẽ làm cho Chuột bị nội thương, đây là một việc mà Tần Lạc cần phải tránh.
"Đau lắm phải không?" Chuột hỏi.
"Rất đau!" Tần Lạc gật đầu nói: "Hơn nữa lại vô cùng nguy hiểm! Nếu như rắn không chui ra ngoài, thì hành động này của chúng ta sẽ làm cho nó trở nên hung ác. nó ở trong cơ thể của anh mà chui rúc lung tung cắn xé bậy bạ thì vô cùng nguy hiểm!"
"Hay là_chờ cho cúng ta bắt được cô ả kia rồi bảo cô ta bắt con rắn ra cho cậu ấy được không?" Khi nói với giọng lo lắng. Hắn sợ con rắn này bị thiêu đốt trở nên hung dữ, như vậy nó lại đục cho em trai hắn mấy cái lỗ trên người thì ai chịu trách nhiệm đây.
/1521
|