"Cô ta là ai vậy?" Cô gái mặc áo đen ngồi trong chiếc xe Audi nhìn về phía Hồng Phu đang bị mấy người của Ly áp giải đi hỏi.
"Không biết!" Kiếm Khách lắc đầu nói: "Nhưng xem ra mục tiêu của cô ấy cũng giống với chúng ta!"
"Ý của anh là mục tiêu của cô ấy cũng là Tần Lạc ư?"
"Nếu như mục tiêu của cô ấy mà là cô nàng minh tinh màn bạc kia, thì e rẳng cô ả ngôi sao kia đã không có cơ hội thoát thân rồi, và sự xuất hiện của mấy vị cao thủ kia cũng thành thừa thãi mà thôi!" Kiếm Khách phân tích tinh hình nói.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Cô gái áo đen hỏi.
"Không phải làm gì cả!" Kiếm Khách thở dài nói: "Hắn vừa thấy tình hình không ổn đã lẩn nhanh như con trạch rồi, chúng ta không có cơ hội để ra tay! Xem ra lần thất bại trước đã dạy cho hắn rmột bài học bổ ích!"
"Đều tại tôi cả!" Cô gái áo đen mặc cảm nói: "Tại tôi mà sự việc mới trở nên khó khăn thế này!"
"Chẳng qua hắn gặp may mà thôi!" Kiếm Khách nói: "Nếu như không có học sinh đỡ cho hắn nhát dao kia, thì có lẽ cô cũng đã thành công rồi! Sự việc đã vậy rồi cứ đổ lỗi cho nhau xem ai đúng ai sai thì thật là vô vị. chẳng có ý nghĩa gi cả!"
"Chấp hành nhiệm vụ cùng với anh thật là một điều hạnh phúc!" Cô gái áo đen cảm kích nói. Trên danh tiếng của một sát thủ khi nói ra những câu nói này đồng nghĩa với việc cô ta đã tỏ rõ lòng mình với Kiểm Khách.
"Thật sao?" Kiếm Khách vờ như không hiểu câu nói của cô gái áo đen là gì: "Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng nỗ lực cố gắng hơn nữa để hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó quay về lãnh tiền thưởng!"
"Vâng!" Cô gái áo đen gật đầu đáp. trong bụng có một cái gì đó hơi thất vọng.
Sát thủ cũng là đàn bà con gái, mà đàn bà cũng phải có tình cảm. bất luận cô gái áo đen có kìm nén hay biểu hiện có hàm xúc thì sự thật là cô đã có tình cảm với Kiếm Khách.
-
Mễ Tử An lúc này chỉ muốn khóc lên thật to.
Chuyện gì đang xảy ra thế này, rõ ràng mình đã ngụy trang kín lắm rồi mà sao vẫn có người nhận ra được?
Tệ hại hơn nữa là trong lúc này nàng đang bị đám fans cuồng nhiệt bao vây, tất cả mọi người ở đây đều không hề thương tiếc đưa những cuốn sách trên tay mình ra nhờ nàng ký tên. Đối diện với hàng trăm hàng ngàn cánh tay không ngừng vươn tới chỗ mình đòi hỏi. Mễ Tử An giờ đây muốn rút điện thoại ra gọi cầu cứu cũng không được nữa.
Điều làm nàng căm hận hơn cả là Tẳn Lạc đã bỏ chạy.
Hắn rõ ràng đã trông thấy nàng đang chạy về chiếc xe của hắn, vậy mà hắn không dừng xe lại mà rồ ga phóng thẳng đi chỗ khác mất dạng_Tần Lạc sao lại có thể đối xử với nàng như vậy?
Mễ Tử An cảm thấy ấm ức, tủi thân vô cùng. Cảm giác của nàng bâv giờ giống như trông thấy bạn trai của mình đang ngồi trong vòng tay của một người đẹp khác vậy.
Nàng vốn vừa mới nhảy múa ca hát xong nên mồ hôi trên người vẫn còn đọng trên áo. giờ lại bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi thẳng vào là cho lớp mồ hôi càng thêm nhơn nhớt dinh dính như một lớp màng mỏng bao bọc khắp cơ thể. Mễ Tử An bỗng nhiên cảm thấy khó thở vô cùng.
Nàng lần đẩu tiên cảm thấy chờ mong mấy tên vệ sĩ lực lưỡng đáng ghét của mình nhanh chóng tới đây. có bọn họ ở đâv thì họ sẽ trở thành một bức tường thành kiên cố che chở cho nàng, khiến nàng dễ thở hơn.
Hơn nữa, nàng không được phép thét gào ở đâv, vì nàng vẫn phải duy trì phong độ vốn có của một minh tinh. Nàng vẫn phải mỉm cười tỏ ra thân thiện không ngừng tiếp lấy những cuốn sách và bút để ký tên cho fans.
Nàng trả lời từng câu hỏi của fans mà không biết là mình đang nói những gì. tai của nàng ù ù đau nhức và khó chịu khôn tả.
"Phù!" Mễ Tử An khẽ thở dài nặng nề thầm nghĩ: "Mình sắp bị cảm nắng tới nơi rồi!"
Không biết nàng chịu đựng trong bao lâu, càng không biết bên cạnh nàng vừa mới xảy ra chuyện gì, thân hình của nàng vốn nhỏ bé, giờ đây lại bị tầng tầng lớp lớp dãy người vây lấy xung quanh, thậm chí nàng còn không trông thấv có hai người đàn ông cao lớn vừa mới bay lượn ở đây để tóm một cô gái dân tộc nữa.
Mãi cho tới lúc nàng nghe thấy có tiếng người thét gào. nàng mới cảm nhận được vòng vây xung quanh nàng được nới lỏng ra một chút.
"Tránh ra! Tránh ra!" Một người gào lên.
Nghe thấv giọng nói quen thuộc này, nước mắt của Mễ Tử An như trực trào ra đến nơi. vệ sĩ của nàng cuối cùng cũng tới nơi.
"Xin tránh ra một chút! An An. chị không sao chứ?" Người trợ lý dưới sự bảo hộ của đám vệ sĩ cao lớn chạy tới bên Mễ Tử An, trông nàng mồ hôi nhễ nhại thì thương xót vô cùng.
"Tôi không sao!" Mễ Tử An cười đáp lại.
"Không sao là tốt rồi!" Người trợ lý kia cảm thấy vên tâm. rồi quay sang vệ sĩ nói: "Đưa An An về đi!"
Sau đó lại quay sang đám fans cuồng nói: "Các bạn! Xin các bạn cho An An quay về nghỉ ngơi đi! Cô ấy vừa biểu diễn xong, thể lực tiêu hao cũng nhiều, nếu như không để cho cô ấy uống nước, cô ấy sẽ bị cảm nắng mà ốm mất!"
Người trợ lý vừa mới dứt lời thi đám fans cuồng cũng cảm thấy mình có lỗi, do vậy mà đám người tự tách sang một bên nhường đường cho Mễ Tử An đi. Mễ Tử An vừa đi vừa nhìn sang hai bên cảm kích mỉm cười với bọn họ. dưới sự bảo hộ của đám vệ sĩ nàng cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đây.
Mễ Tử An hôm nay đúng là đã hao phí rất nhiều sức lực.
Trông thấy Mễ Tử An đã thoát được nguy hiểm, thì bóng một người đàn ông đứng trong góc tường mới rời đi.
Trông thấy Đại Đầu quay lại xe, Tần Lạc vội nhướn người lên hỏi: "Sao rồi? Cô ấy khôngbị làm sao chứ?"
"Không sao rồi, anh cứ yên tâm! Vệ sĩ đã đưa cô ấy về rồi!" Đại Đầu nói.
"Tốt rồi!" Tần Lạc lúc này mới cảm thấy an tâm: "Tôi gọi điện cho cô ấy giải thích một chút!"
Tần Lạc nghĩ, bây giờ gọi cho nàng thì thể nào cũng bị ăn chửi cho mà xem. tính tình của nàng thì mình còn lạ gì nữa.
"Tôi trông thấy Ly." Đại Đầu đột nhiên nói.
"Ly?" Tần Lạc kinh hãi nói: "Cô ấy đâu?"
"Cô ấy cùng với Khỉ và Chuột đi bắt người!" Đại Đẩu nói: "Chính là cô gái thả rắn độc ám sát chúngta!"
"Là cô ta sao? Cô ta cũng xuất hiện ư?" Tần Lạc lo lắng hỏi.
"Đúng vậy! Cô ta trà trộn vào trong đám fans, nhưng đã bị Ly tóm gọn rồi!" Đại Đầu nói: "Tôi cứ tưởng là anh và Ly đã lên kế hoạch từ trước nên không nhúng tay vào!"
"Tôi chẳng biết gì cả!" Tần Lạc nói: "Tôi chỉ nhờ Hòa Thượng điều tra tài liệu về cô gái này thôi! Không ngờ bọn họ lại trực tiếp động thủ. Ly và mấy người nữa giờ đang ớ đâu? Tôi muốn đi xem xem sao!"
"Đã rời khỏi đâv rồi!" Đại Đầu nói.
"Ly không đánh cô ta ngất đi đấv chứ?"Tần Lạc vẫn chưa yên tâm cho lắm hỏi.
"Cô ta bị áp giải lên xe rồi, vẫn còn trong trạng thái tỉnh táo!"Đại Đầu nói.
"Nguy rồi!" Tần Lạc vội rút di động ra gọi cho Ly.
"Tần Lạc đâu? Tôi đã bị các người bắt rồi, sao anh ta vẫn chưa xuất hiện?" Hồng Phu nhìn Ly nói. thầm nghĩ trông cô gái này ngầu như vậy, nhưng lại rất xinh lẽ nào lại là một nhân tình nữa của Tần Lạc?
"Anh ấy không rành!" Ly lạnh lùng nói. Sau đó. cô đi ra mở cửa xe ra ý bảo Khỉ và Chuột còng hai tay Hồng Phu lại. Lỵ đã tận mắt chứng kiến khả năng chạy trốn của Hồng Phu, do vậy nàng không muốn cô gái này trên đường đi giở trò gì ra. Nên biết rằng, nếu như không gặp may thì kể cả cơm bưng đến miệng rồi vẫn còn bị rớt nữa.
"Nếu anh ấy không xuất hiện, thì tôi không đi theo mấv người đâu!" Hồng Phu nói.
"Cô không có sự lựa chọn nào khác!" Lỵ liếc mắt nhìn Hồng Phu một cái rồi nói: "Còng tay cô ta vào!"
"Cạch!"
"Cạch!"
Tiếng khóa tay vang lên, sau đó hai tay và hai chân của Hồng Phu đã bị chiếc còng quân dụng còng chặt cứng.
"Tôi đã nói rồi, tôi không đi cùng các người đâu!"Hồng Phu cười nói.
"Cô không có cơ hội để thoát thân đâu!" Chuột cười hề hề, lộ ra một hàm răng sắc lẹm "Nếu như cô không nghe lời tôi sẽ bẻ cổ cô!"
Hắn ta và đại ca Khỉ đều là những thành viên chính thức của Long Tức. cho dù Hồng Phu có lợi hại tới mấy, giờ hai tay hai chân lại bị còng như vậy cũng không thể nào là đối thủ của hai anh em.
Lẽ nào cô ta nghĩ mình là Long Vương chắc?
"Không tin thì thôi!" Hồng Phu tức khí nói rồi quay đầu sang hướng khác không để ý tới hai tên này nữa.
Ly đích thân lái xe, còn Khỉ và Chuột thì ngồi kẹp Hồng Phu vào giữa, giống như áp giải tù nhân nguy hiểm vậy, bọn họ không dám lơ là một giây phút nào.
Khi xe lái tới khu công nghiệp qua đại lộ Huyền Vũ. chỉ cần một đường vòng nữa là ra khỏi ngoại thành đến con đường độc đạo dẫn tới viện điều dưỡng của Long Tức.
Chiếc cầu treo Yến Kinh nổi tiếng khắp cả nước, từng vòng từng vòng nối đan xen nhau cứ như là một mẻ cung vậy. Nếu như không phải tài xế quen thuộc đường xá nơi đây e là xe cứ chạy vòng vòng cũng không ra được đường mới.
Cũng may mà cảm giác phương hướng của Ly rất tốt, nàng lại là một bộ đội đặc chủng nên những chuyện vặt thế này không thể làm khó nàng được, nàng lái xe trên con đường mê cung này cứ như lái nó trên đường quốc lộ. cứ thế băng băng tiến tới.
"Tôi đã nói rồi! Tần Lạc không tới. tôi không theo các người về đâu!" Giọng Hồng Phu cất lên.
Ly cau mày lại nói: "Nhét giẻ vào mồm cô ta cho tôi!"
"Cái này không cần phiền các người đâu! Tự tôi làm được!" Hồng Phu cười nói. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|