Khi Tần Lạc gặp mặt Liễu Hạ Huy, không có bất kỳ cảm giác gì, sau đó hắn mới quét mắt quan sát tay tác già này rồi cố gắng ghi nhớ đặc điểm của hắn ta.
Dáng người cao cao, gầy gầy, nét mặt có vẻ ngơ ngác, cưng cứng, nếu như Tần Lạc và tay tác giả này cùng đi trên phố thì tay tác giả này chẳng có điểm gi nổi bật cả.
Bình thường, giản dị đó là ấn tượng đầu tiên mà Tần Lạc giành cho Liễu Hạ Huy.
Dĩ nhiên, Tần Lạc không phải là loại người ích kỷ nhìn mặt mà bắt hình dong. Sau khi nghe Cao Hy Vọng giới thiệu xong, Tần Lạc liền bắt tay Liễu Hạ Huv rồi hỏi thăm vài câu.
"Bác sĩ Tần! Tôi rất tôn trọng anh, cũng rất khâm phục tài năng của anh! Được làm người viết truyện về anh tôi rất lấy làm vinh dự! Như vậy tôi cũng không lấy làm xấu hổ lắm." Liễu Hạ Huy nắm lấy tay Tần Lạc nói. không biết là tay tác giả này thật lòng khâm phục Tần Lạc, hay là đang cố tình nịnh bợ hắn nữa.
"Sao vậy? Anh ngày trước viết truyện cho người khác cảm thấy xấu hổ hay sao?" Tần Lạc bông đùa nói. Hắn cảm thấy tay Liễu Hạ Huv này tuy ngoại mạo không có gì đặc sắc, nhưng nói chuyện lại rất lôi cuốn.
"Viết truyện cho người khác kiếm tiền, còn viết truyện cho anh thì để lấy tiếng!" Liễu Hạ Huv nói: "Bọn họ không đưa tiền tôi không viết, tiền ít tôi cũng không viết! Anh không cho tôi tiền tôi cũng vẫn viết truyện cho anh!"
"Vì sao vậy?" Tần Lạc cảm thấy nói chuyện với tay tác giả càng lúc càng thấy tò mò. Hon nữa, ai mà chẳng thích người ta nịnh bợ vài câu? Ai mà chẳng thích nghe người khác tâng bốc mình lên?
Người với người cũng khác nhau, kỹ thuật tâng bốc cũng khác nhau, người ta tuy tâng bốc có phẩn lõa lồ, trực tiếp nhưng lại không hề làm cho người nghe cảm thấy đột ngột hay kinh hãi, mà ngược lại càng nghe càng thích.
"Viết truyện cho họ tôi phải suv nghĩ bịa đặt lung tung, ví dụ nhé: viết truyện về một người nào đó, thì hồi bé người đó nhặt được một hào đưa cho cảnh sát, thì tôi sẽ phải viết thành mười đồng. Bọn họ làm được một việc tốt, thì tôi phải viết một trăm việc tốt! Bọn họ làm được trăm việc tốt thì tôi phải viết cả vạn việc ra! Như vậy họ mới đưa tiền, và tôi cũng mới chịu viết! Đưa tiền ít thì cũng không được, vì ít ra họ cũng phải bồi thường thiệt hại tinh thần khi phải bịa ra những câu chuyện đáng buồn nôn cho họ nữa chứ?" Liễu Hạ Huy kiêu ngạo ngẩng mặt lên cười, vẻ mặt hắn ta bỗng chốc trở nên rạng rỡ, làm cho gương mặt vốn tầm thường trở nên không đến nỗi khó coi cho lắm: "Nhưng anh không giống với mấy người kia! Tôi chỉ cần đem những câu truyện của anh viết ra thôi, vì bản thân chúng đều là những câu truyện kinh thiên động địa rồi! Tôi chi sợ mình tài hèn sức mọn, khả năng biểu đạt không đủ để lột tả hết sự nghiệp vĩ đại của anh thôi!"
"Tôi hồi nhỏ cũng chẳng nhặt được tiền gì cả!" Tần Lạc vội nói. hắn sợ tay tác giả này đem những chuyện hồi bé của hắn viết ra truyện.
"Không, anh đã nhặt được rồi!" Liễu Hạ Huv khẳng định nói: "ở Kim Lăng anh nhặt được một cái ví tiền, trong đó có tám trăm tệ cùng với một tấm thẻ tín dụng_Anh đứng ở ga xe chờ hơn tiếng đồng hồ rồi mà không có ai đển nhận cả! Sau đó anh liền nhờ người bán báo bên cạnh dùng loa thông báo mọi người biết, khi đó có một viên cánh sát đến nói cầm túi bảo hộ nó cho anh, nhưng bị anh từ chối!"
"Đến cả việc này mà anh cũng biết ư?" Tần Lạc trợn mắt lên nói.
"Đúng vậy!" Liễu Hạ Huv gật đầu nói.
"Tần tiên sinh, xin anh đừng hiểu nhầm!" Cao Hy Vọng đột nhiên lên tiếng giải thích: "Chúng tôi thực ra đã sớm định sẵn để Liễu Hạ Huv tiên sinh viết truyện cho anh rồi, vì muốn để anh ta viết chi tiết và có hồn nên chúng tôi đã tìm tới Mã trợ lý để hỏi các dữ liệu về anh!_Có lẽ trong đó có các dữ liệu hơi kỹ một chút, nhung tất cả đều là những chuyện có thể công bố ra ngoài được, có những chuyện không thể công bố thì chắc chắn Liễu Hạ Huv tiên sinh cũng không viết vào trong truyện đâu!"
"Anh còn xem cả những chuyện không nên công bố ra ngoài hay sao?" Tần Lạc ngẫm nghĩ một lúc. hắn cảm thấy bản thân hắn dường như chưa làm chuyện gì tày đình cả.
"Không có, không có!" Cao Hy Vọng kinh hãi nói: "Tôi chưa xem! Mã trợ lý đưa cho tôi dữ liệu về anh cũng đã sắp xếp cẩn thận hết rồi, tôi chỉ là lấy ví dụ vậy thôi!"
Liễu Hạ Huv nghe vậy liền có phần tò mò về thái độ của Cao Hy Vọng với Tần Lạc. cho dù hắn có là một danh y đi chăng nữa, nhưng hắn cũng là đổi tác của công ty Văn Hóa_
Chẳng có lý do gì mà phải e sợ Tần Lạc như vậy cả.
/1521
|