Vương Dưỡng Tâm vẫn đang đứng đợi ở cửa, một nam thanh niên mặc âu phục màu đen bước tới.
"Vương tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong!" Nam nhân thấp giọng báo cáo.
"Tốt lắm. Chúng ta có thể bắt đầu rồi." Vương Dưỡng Tâm nói rồi khoát tay, nam nhân nọ rất nhanh rời đi. Nghe như đang chuẩn bị một việc gì vô cùng trọng đại và bí mật
Lúc này Vương Dưỡng Tâm mới đẩy cửa phòng VIP ra, vẻ mặt có chút cười: "Gia gia, hết thảy đã chuẩn bị tốt. Có nên bắt đầu luôn chưa vậy?"
"Tần Lạc, còn vấn đề gì nữa không?" Vương Tu Thân xoay người hỏi ý kiến Tần Lạc.
"Không còn vấn đề gì nữa!" Tần Lạc cười nói.
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Trận đầu hai ta so đoạn chẩn, vẫn giống như lần trước, lấy chính người bệnh ở đây để tiến hành chẩn trì. Ta dù sao cũng là chủ, phòng khám này là của Vương gia chúng ta, để tránh ngươi có hiềm nghi, tất cả người bệnh đều do ngươi chọn. Ngươi thấy thế nào?"
"Hết thảy tùy theo Vương lão an bài." Tần Lạc vui vẻ đáp.
Hắn biết, dựa theo thân phận và địa vị của Vương Tu Thân, hẳn là sẽ không mưu lợi gì mấy cái trò này. Nếu như hắn truyền ra ngoài, sẽ là một sự đả kích trí mạng với danh dự của lão.
Hơn nữa, cho dù thế thì sao?
Trước mặt y thuật cao minh, mọi âm mưu quỷ kế sẽ đều chỉ là hổ giấy.
Vương Dưỡng Tâm nhấc điện thoại bấm bấm, lập tức có người mang tới danh sách bệnh nhân đăng ký khám.
"Ngươi hãy chọn trước đi." Vương Tu Thân vì muốn chứng minh mình trong sạch, chủ động yêu cầu Tần Lạc chọn số.
"Số mười sáu!" Tần Lạc ngẫu nhiên nói một số.
Vương Dưỡng Tâm nghe vậy lập tức tìm số thứ tự 16 trên danh sách.
"Lý khoa. Nam. Ba mươi sáu tuổi." Vương Dưỡng Tâm đọc thông tin ứng với số 16.
"Xin mời người này lên đi." Cố Bách Hiền nói.
Rất nhanh từ dưới tầng có một nữ nhân viên đưa một nam nhân hai tay ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó vào phòng VIP.
Nam nhân nọ vừa bước tới cửa phòng thì thấy ở trong có nhiều lão già như vậy, vô cùng ngạc nhiên, dừng lại quay sang nữ nhân viên kia hỏi: "Cô gái, có phải chúng ta nhầm phòng không vậy?"
"Tiên sinh. Xin chúc mừng ngài, lão viện trưởng của chúng ta cùng với mấy vị chuyên gia đây sẽ tự mình hội chẩn giúp ngài." Cô nhân viên kia nở một nụ cười nhẹ lên tiếng.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Ta mắc bệnh gì sao? Sao phải hội chẩn nghiêm trọng vậy?" Nam nhân trên mặt cứng đờ, gấp đến độ chút nữa khóc thành tiếng.
Hắn tưởng rằng mình gặp bệnh gì khó có thể cứu chữa, chỉ còn chờ Thượng Đế lão nhân gia tới đưa đi.
"Tiên sinh, là như thế này. Lão viện trưởng của chúng ta mỗi tháng có một ngày xuất chẩn, tháng này lại đúng ngày hôm nay. Mà trong ngày này sẽ lựa chọn người bệnh ngẫu nhiên từ trong danh sách đăng ký tiến hành chữa trị, hơn nữa mọi chi phí đều được miễn." Không phải trước đó đã có chuẩn bị hay là năng lực của cô nhân viên này rất cao, thoáng một cái đã lên tiếng giải khai nghi hoặc và sợ hãi của người bệnh nọ.
"Như vậy sao?" Nam nhân lúc này mới lộ vẻ tươi cười, thống khoái nói: "Như vậy thực phiền toái cho mấy vị chuyên gia rồi."
Hắn cũng nhìn bộ dáng mấy lão đầu kia, có vẻ y thuật rất cao, nếu được bọn họ đích thân chữa trị, nhất định rất nhanh thuốc đến bệnh tiêu.
Hơn nữa, lại còn không đòi tiền khám chữa. Ngu gì mà không thử?
Vương Tu Thân gật đầu, quay sang Tần Lạc nói: "Ngươi xem mạch trước đi!"
Tần Lạc đi tới, đang muốn cầm tay trung niên kia thì hắn đột nhiên giãy ra, thu tay lại.
"Các ngươi không phải vừa nói sẽ do lão viện trưởng chữa bệnh cho ta sao? Như thế nào lại phái một thực tập sinh đến?" Nam nhân trung niên lộ rõ vẻ tức giận. Hắn lúc này cảm giác như mình đã bị lừa gạt.
"Đừng nói chuyện, tránh bệnh tình thêm nặng." Tần Lạc quét mắt nhìn hắn một cái, nói.
Trung niên nam nhân bị đe dọa, lập tức ngậm miệng.
Lúc này Tần Lạc chẩn mạch khá lâu, mất hai ba phút đồng hồ. Hơn nữa, trong lúc xem mạch hắn đồng thời đánh giá ngũ quan cùng biểu chứng của người bệnh.
Nhìn trong khóe mắt nam nhân lộ nhiều tơ máu hồng, khóe miệng nhiều vết khô nứt, hắn đã hiểu rõ chứng bệnh, liền buông lỏng cổ tay, an tĩnh đứng một bên.
Sau khi Tần Lạc chẩn mạch xong, Vương Tu Thân đi tới cầm cổ tay nam nhân xem xét một lúc.
Một lát sau, cả hai người đều đã chẩn mạch xong, Cố Bách Hiền đứng hỏi: "Hai vị có gì muốn hỏi người bệnh nữa không?"
"Không có." Tần Lạc lắc đầu.
"Ta cũng không có." Vương Tu Thân vừa cười vừa nói.
/1521
|