Nghe thấy âm thanh phát ra từ phía này thì cô giúp việc sợ đến hú vía, mau chóng chạy tới, mặt mày trắng xanh, vội vã thu dọn những mảnh vỡ vụn của đống ấm chén dưới đất.
" Tránh ra!" Long Vương thét lên. Có thể nhận ra được tâm trạng của ông xấu đến mức độ nào, giống như một quả bom đã được châm ngòi rồi, nhưng dường như lại bị vật gì đó đè ép xuống nên không có cách nào nổ tung ra được vậy.
Đúng vậy. Cái vật mà chèn ép kia chính là cái chân bị thương.
Nếu vết thương ở chân của Long Vương mà khỏi hẳn rồi, thì cái gì mà Hoàng Đế, cái gì mà đệ nhất cao thủ Châu Âu, rồi cũng bị ông đuổi bán sống bán chết cho mà xem.
Người giúp việc không dám phản bác lại, cầm lấy mấy miếng vỡ lên trên tay rồi chạy thẳng vào trong vườn. Hiển nhiên là chẳng ai dám động đến Long Vương lúc này cả.
Đến cả Tần Lạc cũng không dám. Dù sao thì những người giúp việc kia cũng đứng từ rất xa, không cần phải trực tiếp đối mặt với Long Vương, còn hắn thì lại ngồi ngay đối diện với Long Vương, gần trong gang tấc, phải gánh chịu toàn bộ sự thô bạo, ngang ngược của Long Vương mà không có lấy một vật che chắn.
Hai mắt tức giận trợn tròn lên, râu tóc dựng ngược, khuôn mặt dữ tợn, hai tay nắm chặt vào nhau, giống như một con thú đang muốn ăn thịt người vậy.
Hơn nữa, khi ông ta nói câu " Ta muốn giết người" thì quả là sát khí đằng đằng, vế trước còn đặc biệt kèm theo hai chữ "Tần Lạc", cứ như người mà ông ta muốn giết chính là Tần Lạc vậy.
Dĩ nhiên là Tần Lạc hiểu đó không phải là ý của ông.
Tần Lạc thở dài, nói : " Sư phụ, cái chân bị thương của người còn chưa trị khỏi, con phải có trách nhiệm với nó."
" Ta tìm con đến đây không phải là để trách móc con." Long Vương nói. " Vốn dĩ ta cũng định từ bỏ rồi, chính con đã khiến cho ta nhìn thấy hy vọng. Nhưng cho đến tận bây giờ thì hy vọng vẫn mãi là hy vọng, kỳ tích vẫn không chịu hiện ra .... Tần Lạc, ta đã nằm yên hơn bốn năm nay rồi, nếu còn nằm thêm nửa năm nữa thì vừa tròn năm năm. Ta già rồi, chẳng còn mấy cái năm năm nữa đâu."
" Hơn nữa, Quân Sư còn bị thương như vậy, trong lòng ta khó chịu vô cùng. Nếu ta có thể đứng dậy được, nếu ta có thể đi được thì ta làm sao có thể giao một nhiệm vụ quan trọng như thế cho một đứa trẻ đi làm được chứ?"
Tần Lạc không rõ nhiệm vụ mà Long Vương đang nói đến là gì, nên chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
" Ài." Long Vương thở hắt ra một tiếng thật sâu, nói : " Năm đó, ta cứ nghĩ nó là thích hợp nhất, cũng đặt hy vọng rất cao vào nó. Nhưng tính nó nóng vội quá, lại có dã tâm, khiến cho ta thất vọng vô cùng."
Tần Lạc nhanh trí nghĩ ra, nói : " Là Hoàng Thiên Trọng sao?"
" Chính là nó." Long Vương nói. " Nó là người rất kiên cường, lại gian tà hiểm ác, thân thủ không được coi là giỏi nhất, nhưng cũng không hề kém cỏi chút nào .... Cái quan trọng nhất đó là khả năng ứng biến vô cùng tốt. Trong cái Long Tức này thì chỉ có mỗi mình Quân Sư là có thể so sánh với nó."
Tần Lạc suýt chút nữa thì cười thành tiếng. Hắn không có cách nào để so sánh người tên là Hoàng Thiên Trọng mà Long Vương nhắc đến với người mà hắn gặp là Thái Tử. Với kinh nghiệm mấy lần bọn họ giao thiệp với nhau thì mặc dù hắn ta đúng là rất xuất sắc, nhưng vẫn không thể bằng được người mà Tần Lạc xem trọng, đó là Bạch Phá Cục và Tần Tung Hoành ....
Bạch Phá Cục dám làm dám chịu, quyết đoán, dứt khoát. Cái quan trọng nhất đó là hắn là người có thể đối mặt với thất bại, một khi mà nổi dậy một lần nữa thì sẽ vùng lên một cách dữ dội.
Còn Tần Tung Hoành thì khỏi phải nói rồi. Nếu để Tần Lạc phải tìm ra được hai người thông minh nhất mà hắn từng thấy, thì người đầu tiên sẽ là Văn Nhân Mục Nguyệt, còn người thứ hai đó là Tần Tung Hoành. Còn nếu bảo hắn tìm ra một người mà hắn cảm thấy e ngại nhất, thì đó chính là Tần Tung Hoành.
Đúng vậy. Hắn có thể chửi Tần Tung Hoành là một người mềm yếu, đưa đẩy, đạo đức giả, sắc xảo, nhưng hắn không thể chửi Tần Tung Hoành là một người không có trí tuệ được. Còn nữa, Trung Quốc từ cổ đã từng nói : " Chó mà biết kêu thì sẽ không cắn người." Tần Lạc luôn lấy câu nói này dùng để miêu tả Tần Tung Hoành.
Cứ nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng kèm theo một nụ cười sáng lạng trên môi đột nhiên biến thành đầu chó, thì Tần Lạc lại cảm thấy bầu trời bỗng trở nên xanh thẳm, cuộc đời vô cùng tốt đẹp, thức ăn ngon đến không ngờ. Tóm lại mọi thứ trở nên vui tươi rộn rã như tâm trạng của hắn vậy.
Đột nhiên Tần Lạc cảm thấy sự việc có gì đó không ổn cho lắm.
/1521
|