Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Cô ấy biết rõ mình tuyệt đối không muốn cô ấy lấy Dương Phụ. Cô ấy cũng biết mình vì ngăn cản cuộc hôn nhân này mà tới đây.
"Mình trúng kế rồi" Tần Lạc bình tĩnh nghĩ.
"Em sẽ chờ anh ở chỗ của em" Vương Cửu Cửu nhắn tin. "Hãy xoá những tin nhắn nói chuyện phiếm giữa chúng ta đi. Em muốn duy trì sự nghiêm túc trước mặt bọn họ".
Tần Lạc tươi cười. Vì để Vương Cửu Cửu có thể tiếp tục nghiêm nghị trước mặt cấp dưới của mình, Tần Lạc đã xoá tất cả tin nhắn của hắn và Vương Cửu Cửu. Dù sao hắn cũng đang dùng hòm thư của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nghe Tần Lạc nói có việc phải đi. Hắn muốn đích thân lái xe đưa Tần Lạc đi. Hắn khó có cơ hội gặp mặt ông chủ nên phải tỏ ra ân cần để giữ lại ấn tượng tốt trong lòng ông chủ.
Tần Lạc một mực từ chối. Cuối cùng không sao được hắn đành nói: "Không phải tôi ra sân bay. Có thể tôi sẽ ở Vân Phàm mấy ngày. Có thể tôi phải lên núi một chuyến, không cần phải lái xe đưa đi".
Lý Thanh Sơn nghe Tần Lạc nói muốn lên núi một chuyến thì nói muốn làm người dẫn đường nhưng Tần Lạc nói đã tìm được người dẫn đường khi đó hắn mới chịu từ bỏ.
Thật ra Tần Lạc cũng không chắc lắm về phương hướng, thậm chí còn rất ngu ngơ. Bên người hắn còn có Đại Đầu, xuất thân từ bộ đội đặc biệt tinh nhuệ.. một bộ đội đặc biệt mà mù phương hướng thì quá buồn cười.
Lần trước Tần Lạc đã đi trên con đường núi này nhưng lần đó có người thuộc đường dẫn đường cho hắn. Lần này Tần Lạc không có người dẫn đường. Hắn chỉ dựa vào một chút trí nhớ mơ hồ về cảnh vật trên con đường để phân biệt phương hướng trên đường đi.
Thế nhưng điều khác với lần trước chính là trên núi đã bắt đầu có những đội thi công tu sửa đường núi. Tần Lạc gặp công nhân sửa đường nói chuyện mấy câu. Những công nhân đó biết là có một ông chủ ở Yến Kinh đã đầu tư sửa con đường này. Đương nhiên Tần Lạc cũng tránh để bọn họ kích động khi biết rằng ông chủ đó chính là hắn.
Bởi vì con đường núi gập ghềnh, dốc dựng đứng nên không thể nào xây dựng một con đường cái rộng lớn, bằng phẳng. Công việc chủ yếu là dùng xi măng và đá vụn để rải thành một con đường bê tông.
Dù chỉ có vậy nhưng đây vẫn là công trình đòi hỏi kỹ thuật cao. Có rất nhiều tảng đá chắn ngang đường cần phải khai thông. Có rất nhiều vách núi nhỏ cần phải cắt đi hay vượt qua, còn có cả những ao đầm hay rừng rậm cần phải vượt qua.
Cũng may trong những sơn thôn không thiếu công nhân. Chỉ cần trả cho bọn họ mấy chục tệ cùng với bữa ăn hang ngày là bọn họ rất vui. Thật sự đối với những người miền núi không nên xem thường mấy chục tệ này. Với họ, đó là một món tiền lớn. Trong lòng Tần Lạc không hiểu sao không thể vui được khi nhìn thấy gương mặt vui mừng của những công nhân khi nói tới tiền lương của mình.
Tục ngữ có câu: Lên núi kiếm ăn, ven biển kiếm ăn ở biển. Vân Điền là tỉnh có nhiều khu rừng rậm, núi cao hoang vắng, tài nguyên phong phú thế nhưng những người miền núi đang sống trên những núi vàng này lại không biết cách cải thiện cuộc sống của mình.
Ai sẽ giúp họ đây?
"Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần. Đúng là anh rồi" Giọng nói nặng, trầm trầm khẩu âm Vân Điền của một người đàn ông vang lên.
Tiếp đó Tần Lạc thấy trưởng thôn Cửu Chi Hoa mặt mũi đầy bụi bặm chạy tới.
"Thôn trưởng, tại sao anh lại ở đây?" Tần Lạc cười hỏi.
"Ngạch đang làm ở đằng kia" Thôn Trưởng cười to, để lộ một cái răng vàng to tướng. Ông ta muốn bắt tay với Tần Lạc nhưng lại ngại bàn tay bẩn thỉu của mình nên không dám chìa tay. Tần Lạc chủ động chìa tay ra, trước tiên trưởng thôn xoa bàn tay bẩn của mình vào chiếc áo không thể bẩn hơn nữa rồi mới dè dặt bắt tay Tần Lạc sau đó ông ta nhanh chóng bỏ tay ra, giống như sợ trên tay mình có vi khuẩn lây bệnh sẽ lây bệnh cho người khác vậy. "Ngạch là đốc công, ngạch dẫn theo đàn ông trong thôn tới đây làm việc".
Tần Lạc biết mặc dù Vương Cửu Cửu tình nguyện bỏ tiền ra tu sửa đường nhưng nhân công chủ yếu là người bản địa trong các thôn. Bọn họ không có văn hoá, không có kỹ thuật nên thậm chí bọn họ còn không có can đảm rời núi đi ra ngoài tìm việc làm.
Vương Cửu Cửu thuê bọn họ tu sửa đường, ấn định trả tiền công cho bọn họ coi như là giúp bọn họ một con đường mưu sinh. Nhưng điều này chỉ là tạm thời. Khi con đường này tu sửa xong, bọn họ lại quay trở lại vùng thâm sơn của mình.
"Trong thôn của anh có bao nhiêu người tới đây làm việc?" Tần Lạc hỏi.
" Đó là nhờ phúc của Đại tiểu thư. Cô ấy ở ở lại trong thôn, cũng vô cùng chiếu cố cho thôn của Ngạch. Những đàn ông trong thôn chỉ cần làm được việc là có thể đi làm công nhân, kể cả phụ nữ có sức khoẻ cũng có thể làm" Trưởng thôn cười vui mừng nói, sắc mặt hắn rất đắc ý.
Nhưng từ câu chuyện của trưởng thôn, Tần Lạc đã hiểu được một ý khác: "Đại tiểu thư Vương Cửu Cửu?"
Tần Lạc đoán không sai. Quả nhiên Vương Cửu Cửu ở đây. Nàng không ở lại Vân Điền và Vân Phàm, đi tới một chỗ xa xôi, cách trở. Thảo nào mà rất nhiều người đi tìm nhưng không thể tìm thấy nàng.
"Đúng. Một người như thiên tiên vậy đó. Một người vừa xinh đẹp, vừa rất tốt bụng. Anh nói xem người như vậy không phải nữ Bồ Tát chuyển thế thì là gì?" Đương nhiên trưởng thôn có ấn tượng rất tốt với Vương Cửu Cửu nên ông ta luôn miệng khen nàng.
"Cái gì mà nữ Bồ Tát chuyển thế?" Tần Lạc cười mắng trưởng thôn: "Anh là trưởng thôn. Tại sao anh còn có suy nghĩ mê tín như vậy hả?"
"Hì hì, Ngạch không biết đọc. Ngạch chỉ biết người nào tốt với mình thì người đó chính là Bồ Tát" Trưởng thôn ngang ngạnh nói: "Tại sao bác sĩ Tần lại tới đây?"
"Tôi tới tìm nữ Bồ Tát" Tần Lạc nói: "Anh có biết cô ấy ở đâu không?"
/1521
|