"Anh có đau không?" Ninh Toái Toái vừa thoa vết thương vừa ân cần hỏi.
"Em cứ thổi như thế thì anh hết đau rồi!" Tần Lạc cười nói. Ninh Toái Toái hết sức cẩn trọng khi thoa kem dưỡng da lên vết thương của Tần Lạc, rồi lại tru môi lên thổi thổi trông vô cùng đáng yêu, cảnh tượng này giống như chị gái đang chăm sóc cậu em trai bị thương của mình vậy____Tần Lạc từ trước đến giờ vẫn nghĩ rằng hắn là một người vô cùng tự lập, lại có khuynh hướng gia trưởng, do vậy mà chỉ có hắn đi chăm sóc người khác chứ không có chuyện người khác chăm sóc mình, nên khi được cô gái nào đó quan tâm chăm sóc đến hắn đều làm cho hắn vô cùng cảm động.
"Là mẹ em bảo em làm vậy đấy!" Ninh Toái Toái nói:"Mỗi lần em bị thương thì mẹ lại vừa thoa thuốc vừa thổi vào vết thương, mẹ bảo làm vậy sẽ bớt đau hơn!"
"....." Tần Lạc thầm nghĩ nếu như mà mình dạy con cháu mình như vậy thì chắc ông đã cho mình ăn gậy rồi, trong Trung Y thì không có chuyện chỉ thổi phù phù thôi là hết đau.
Cha mẹ của Tần Lạc đều vô cùng bận rộn, tuổi thơ của hắn luôn luôn gắn liền với ông nội, vả lại Tần Tranh ngày nào cũng đưa Tần Lạc đi đây đi đó để tìm thầy chữa bệnh, chính vì vậy mà Tần Lạc ngoài ông nội ra thì rất ít tiếp xúc với các thành viên khác trong gia đình.
Nếu như nói hắn yêu quý ai nhất trong gia đình hắn thì có lẽ hắn sẽ chần chừ do dự không biết là ai, nhưng nếu như hỏi hắn chịu ảnh hường lớn nhất từ ai trong gia đình thì Tần Lạc có thể khẳng định chắc chắn là ông của hắn ảnh hưởng tới hắn nhiều nhất.
Tần Tranh là một ông lão vô cùng nghiêm túc và cũng là một bác sỹ hết sức nghiêm khắc. Ông không bao giờ nhẹ nhàng âu yếm nói với Tần Lạc rằng chỉ cần thổi lên vết thương thì sẽ đỡ đau bao giờ cả, ông chỉ nói cho Tần Lạc biết loại thuốc nào kết hợp với nhau thì có thể giảm đau, loại thảo dược nào có thể nhai sống và loại thảo dược nào là phải đun chín lên.
Chính vì ở chung với ông từ bé đến lớn, hắn lại được ông suốt ngày trau dồi các kiến thức về Trung Y nên Tần Lạc mới có kiến thức về y học sâu rộng như vậy. Ngay cả nhưng vị thuốc hiếm có, kỳ quái hắn cũng biết đến không ít.
Dĩ nhiên. Tần Lạc khi đó cũng chỉ muốn thảo luận với ông về những người máy robot mà bọn trẻ con hay bàn với nhau, nhưng hắn cũng phải nghĩ xem là ông nội có hiểu về mấy thứ này hay không, và ông có muốn nói chuyện với hắn về những vấn đề này hay không nữa?
"Anh làm sao vậy? Có phải em làm đau anh không?" Ninh Toái Toái đột nhiên thấy Tần Lạc cứ im lặng không nói, vội thu tay về lo lắng hỏi.
Tần Lạc thầm nghĩ thường thì con trai mới làm đau con gái, còn chuyện con gái làm đau con trai thì rất chỉ là hiếm gặp.
Hắn lắc lắc đầu nói:"Không sao, đây chỉ là một vết thương vặt vãnh thôi mà!"
Tần Lạc vốn muốn đem chuyện thời thơ ấu của mình ra kể để chứng minh được bản thân hắn chịu đau rất là giỏi, có thể gánh chịu bất kỳ mưa to gió lớn nào, nhưng hắn lại sợ khi hắn thổ lộ những câu chuyện tang thương này ra, thì lực sát thương của nó quá lớn, e sẽ làm cho bản năng làm mẹ của Ninh Toái Toái trỗi dậy lên thì hắn khó cưỡng lại nổi, nghĩ vậy nên Tần Lạc từ bỏ luôn ý nghĩ đó.
"Tần đại ca! Anh lợi hại thật đấy!"" Ninh Toái Toái thở dài nói, sau đó lại lấy tay thoa thoa lên mặt của Tần Lạc.
Tần Lạc biết vết thương này chẳng nhằm nhò gì với hắn cả, hắn lôi cái lọ kem Kim Dũng này ra bôi lên vết thương chẳng qua là không muốn gương mặt điển trai của hắn để lại bất kỳ vết thẹo nào mả thôi. Nhưng Ninh Toái Toái lại cứ lấy kem thoa hết lượt này đến lượt khác cứ như muốn bôi hết cả lọ kem mới thôi, Tần Lạc thấy tiếc, vội nói:"Em bôi xong chưa? vết thương cỏn con này chỉ cần vài ngày nữa là khỏi ngay thôi!"
"Sắp xong rồi!" Ninh Toái Toái lại lấy thêm một ít ra thoa vào chỗ nào mà nàng cảm thấy thế vẫn còn ít, xong đâu đấy rồi mới chịu đậy nắp vào.
Lúc này Tần Lạc mới thở hắt ra nhẹ nhõm. Hắn tỏ ra vui mừng như vừa mới nhặt lại được một thứ quan trọng mà vừa bị mất vậy.
Tần Lạc thuận tay lấy lại lọ kem, sau đó cẩn thận đặt nó vào trong túi nói:"Em sợ nước như vậy tại sao còn ngồi ở đây vẽ vời?"
"Em thích nước lắm!" Ninh Toái Toái nói:"Em trông thấy mặt hồ là lòng em lại thấy tĩnh lặng, thoải mái vô cùng!"
"Vậy sao lúc nãy em lại nhảy bổ xuống nước, đập chân đập tay ghê vậy?" Tần Lạc giễu cợt nói.
Mặt của Ninh Toái Toái đỏ lựng lên nói:"Em thích nước nhưng cũng sợ nước. Hồi nhỏ em suýt chút nữa bị sóng cuốn đi mất!"
"Sóng cuốn đi?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
Ninh Toái Toái gật gật đầu đáp:"Vâng! Khi em đi biển nghỉ hè cùng với mẹ, mẹ đang nằm trên ghế đọc sách, em liền cầm lấy phao ra ngoài bờ biển bơi một mình___Sau đó thì một con sóng to ập đến, tuy mẹ em phát hiện ra em và bại biển cũng có lưới bảo vệ____nhưng em vẫn bị uống không biết bao nhiêu là nước biển, em bị bệnh nặng sau đợt đó, phải mất nửa tháng sau mới hồi lại được! Từ đó trở đi em không dám nghịch nước nữa!"
"Chả trách, thì ra đây là nỗi ám ảnh của em thuở nhỏ!" Tần Lạc cười nói.
"Cũng có thể coi là như thế! Nhưng em vẫn thích những nơi có nước, tất cả các tác phẩm của em đều có những điểm nhấn của nước!"Ninh Toái Toái cười nói.
"Ừm! Khi nãy em đang vẽ cái gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Hả? Anh trông thấv rồi ư?" Ninh Toái Toái trợn mắt lên kinh ngạc nói.
"Ừ!" Tần Lạc gật đầu đáp:"Anh đứng sau lưng em nhìn đến cả nửa giờ đồng hồ liền, chỉ là em không để ý mà thôi!"
"Ồ, vậy sao?" Ninh Toái Toái ngượng chín mặt nói:"Em không có những hành động gì kỳ quặc đấy chứ?"
"Không có!" Tần Lạc lắc lắc đầu nói:"Chỉ có là em có thời quen cắn cái tẩy ở đít bút khi suy nghĩ mà thôi!"
"……….."
Ninh Toái Toái nghe mà chỉ muốn độn thổ xuống đất thầm nghĩ hôm nay không biết là ngày gì mà mình làm không biết bao nhiêu là chuyện ngu ngốc như vậy chứ?
"Hành động đấy của em dễ thương lắm!" Tần Lạc trông bộ dạng ngượng ngùng của Ninh Toái Toái liền cười an ủi nói.
Ninh Toái Toái càng nghe càng ngượng lí nhí nói: "Tần đại ca! Anh đừng trêu em nữa, hôm nay em đã quê lắm rồi, anh đừng nói kiểu thế nữa được không?"
"Không sao đâu!"" Tần Lạc nói:"Chúng ta là bạn mà, việc gì phải cứ phải khách khí làm gì chứ? Chúng ta cứ làm con người thật của mình để đối diện với nhau không phải là tốt hơn sao?"
"Thế mặt chân thật nhất của anh là tốt như vậy sao?" Ninh Toái Toái hỏi.
"Tốt như vậy?" Tần Lạc bị câu hỏi này của Ninh Toái Toái làm cho không biết nên nói lại ra sao.
/1521
|