Nghi hoặc, hối hận, cay đắng, các loại cảm xúc đan xen lẫn nhau, tâm tình của Vương Dưỡng Tâm lúc này căn bản là là không thể dùng bút mực để hình dung.
Vương Dưỡng Tâm lúc trước rất khinh thường Tần Lạc, cái thằng nhóc trẻ tuổi này nói gì làm gì cũng giống như bọn giang hồ bịp bợp, người như vậy có thể có được y thuật cao minh ư?
Sau khi biết được Tần Lạc bị học viện trung y dược của đại học y khoa khai trừ, hắn càng thêm củng cố suy nghĩ này.
Đương nhiên, hắn cũng xem thường tuyệt đại đa số người.Điều này có quan hệ tới sự cuồng ngạo trong xương cốt của hắn.
Đúng như hắn đã nói, nếu như thật sự có bản sự, sao lại bị trường học khai trừ?
Kỳ thực, Vương Dưỡng Tâm và Tần Lạc không hề có cừu hận không thể hóa giải.
Lúc trước, hắn cũng chỉ thấy Tần Lạc không vừa mắt một chút mà thôi.
Trong cách nhìn của Vương Dưỡng Tâm, cuồng vọng chia làm hai loại.
Sự cuồng vọng của người thân mang chân tài thực học, đó gọi là tự phụ.Người có tài năng, ai mà không có kèm một chút tật.
Còn có một loại cuồng vọng vô tài vô năng, thì gọi là tự đại. Rất rõ ràng, trong tâm lý của Vương Dưỡng Tâm, Tần Lạc thuộc về loại người này.
Về sau, do Lâm Hoán Khê làm thuốc dẫn, hai nhân tài quyết định cuộc đánh cược về y thuật này.
Vương Dưỡng Tâm cũng chỉ là nói chơi với Tần Lạc mà thôi, để lấy le trước mặt nữ nhân, nam nhân luôn không kìm lòng được mà hứa hẹn một số chuyện nằm ngoài phạm vi chịu đựng của mình.
Ngày hôm nay Tần Lạc có đảm lượng tìm tới cửa, khiến hắn rất bất ngờ.
Hôm nay Tần Lạc thi triển ra châm pháp 'nhất châm' thần kỳ này, càng khiến hắn phi thường, phi thường bất ngờ.
Thua.Thua tâm phục khẩu phục.
Hắn dĩ nhiên thực sự biết Thái Ất Thần Châm.Hơn nữa, còn là Thái Ất Thần Châm nguyên bản.Chứ không phải là phiên bản tàn khuyết, hoặc là đâm loạn một hồi giống như đồ đệ của mình nói.
Phương thức xuất châm như thế này, mũi châm dưới sự quán chú nội lực đã lưu lại ảo ảnh nhẹ nhàng rung động dưới võng mạc của người khác, tất cả những đều này đã nói cho hắn biết rằng tất cả là sự thực.
Tên nam nhân này biết Thái Ất Thần Châm!
Không biết võ thuật, sao không hiểu được đại vị của "Hàng long thập bát chưởng" trong mắt của nhân sĩ võ hiệp.
Không biết đánh đàn, sẽ không hiểu ý vị cầm đàn cầm tiêu tiêu đi giành vị trí quán quân là như thế nào.
Không hiểu trung y, cũng sẽ không hiểu ý nghĩa mà Thái Ất Thần Châm đại biểu.
Vô số đại sư đều đặt cho nó mỹ dự (danh xưng đẹp đẽ) là 'Thiên hạ đệ nhất châm'.
Thế nhưng, lộ tuyến hành châm quỷ dị và phương thức dùng châm yêu cầu cao độ đã khiến cho tuyệt học này thất truyền hơn mấy trăm năm.
Trong mấy trăm năm, không có tin tức truyền nhân của Thái Ất Thần Châm xuất thế.
Hiện tại, người thanh niên này ở ngay trước mặt.
Nếu truyền tin tức này ra, nhất định sẽ khiến vô số người vì nó mà điên cuồng.
"Hắn đã chuẩn bị tốt để nổi danh rồi chứ?"Vương Dưỡng Tâm nhìn Tần Lạc, trong lòng thầm nghĩ.
"Sư phụ, thầy sao có thể thua chứ?Không thể như vậy được."
"Đúng vậy.Châm pháp của hắn chẳng dễ coi chút nào cả."
"Nhanh như vậy thì có thể trị bệnh gì chứ?Rất khiến người ta hoài nghi."
Sư phụ chủ động nhận thua, khiến những đồ đệ tâm cao khí ngạo của Vương Dưỡng Tâm không thể tiếp nhận nổi.Ai ai cũng lên tiếng tranh chấp, muốn thay đổi chủ ý của Vương Dưỡng Tâm.
Vương Dưỡng Tâm ngay cả sức để quát mắng bọn chúng cũng không có.Châm cứu cao minh hay không, chẳng lẽ có thể quyết định từ việc trông có đẹp mắt hay không ư?
Cái lũ ngu xuẩn!
"Các ngươi ra ngoài hết đi!" Vương Dưỡng Tâm phất tay nói.
Có người vẫn muốn tranh biện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vương Dưỡng Tâm thì không còn dũng khí để nói.
Trong nháy mắt, các đồ đệ của Vương Dưỡng Tâm và người bệnh đều đi ra hết.Trong phòng chỉ còn lại có hai người Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm.
"Đây là Thái Ất Thần Châm ư?"Vương Dưỡng Tâm hỏi.Khi hỏi câu này, giọng nói của hắn có chút run rẩy.
"Đúng vậy, có thể nhìn ra, chứng tỏ nhãn quan của anh cũng không tồi."Tần Lạc gật đầu cười.
Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt cay đắng, nói: "Nhãn quan thì có gì hữu dụng đâu? Tôi vẫn thua anh.Không ngờ đây thực sự là Thái Ất Thần Châm."
"Ngũ Long châm pháp cũng không tồi.Có điều, anh vẫn phải rèn luyện thêm."Tần Lạc nói. Có thể con đường của tên tiểu tử này quá thuận buồm xuôi gió, cho nên thiếu một chút công phu trấn định lúc lâm nguy.
"Đúng vậy, gia gia cả ngày dậy tôi, nhân ngoại hữu nhân.Tôi hiện tại đã hiểu rồi." Vương Dưỡng Tâm nói: "Anh ra giá đi."
"Ra giá?"Tần Lạc nghi hoặc hỏi.
"Tấm biển Thần Châm Vương đó là truyền gia chi bảo của Vương gia.Tôi không thể đưa nó cho anh được.Anh ra giá đi.Tôi mua lại."Vương Dưỡng Tâm nói.
Tần Lạc nhướn mắt lên, cười mà như không cười nhìn Vương Dưỡng Tâm.
Xem ra, cái hắn thiếu không chỉ là ma luyện thôi đâu.
"Anh muốn bao nhiêu? Một trăm vạn?" Vương Dưỡng Tâm bị ánh mắt của Tần Lạc khiến cho cảm thấy không được tự nhiên.Trong lúc tâm thần hoảng loạn đã chủ động ra giá.
Tần Lạc cười cười, lắc đầu không đáp ứng.
" Hai trăm vạn?"
Tần Lạc vẫn lắc đầu.
"Năm trăm vạn? Đây là giá cao nhất tôi có thể đưa ra rồi."Vương Dưỡng Tâm trán bắt đầu ứa mồ hôi.
Lấy tiền của mình đi mua biển của mình.Loại truyện này mà truyền ra ngoài, danh dự của Vương Dưỡng Tâm hắn sẽ mất hết.
Thế nhưng, hắn biết rõ là ngu xuẩn, nhưng vẫn phải làm.
"Không bán, một khối gỗ hoàng lê lớn như vậy mà chỉ đáng giá chừng ấy thôi sao?"Tần Lạc cười nói.
Vương Dưỡng Tâm trong lòng trầm xuống, bụng đầy hối hận. Hối hận không nên ở trước mặt Tần Lạc nói về lai lịch bất phàm của tấm biển này.
"Anh ra giá đi?Anh rốt cuộc muốn bao nhiêu?" Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt sốt ruột nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, giống như một con thỏ mẹ đáng thương đang van cầu con sói thả thỏ con yêu quý của nó ra vậy.
"Tôi không cần tiền.Tôi chỉ cần biển." Tần Lạc cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời rõ ràng.
"Mày..." Vương Dưỡng Tâm suýt chút nữa thì thổ huyết."Làm người thì nên để lại một chút tình, sau này gặp lại còn dễ nhìn mặt nhau.Anh đừng đuổi tận giết tuyệt!"
Vương Dưỡng Tâm biết rằng, nếu tấm biển này bị Tần Lạc tháo xuống. Vậy thì phòng mạch mỗi ngày thu cả đấu vàng của hắn không cần mở tiếp nữa. Càng quan trọng hơn là, thanh danh của thế gia Vương gia thần y cũng sẽ bị hủy trong phút chốc.
"Đuổi tận giết tuyệt?"Tần Lạc lắc đầu."Xem ra, anh vẫn không hiểu.Bỏ đi, tôi cũng không muốn giải thích cho anh nữa.Hiểu thì hiểu mà không hiểu thì thôi. Anh tự mình đưa biển cho tôi hay là tôi tìm người tới tháo? Anh không thể nói lời mà không giữ lấy lời chứ?"
"Người của Vương gia đương nhiên nói lời thì sẽ giữ lấy lời rồi.Tấm biển này, chúng tôi tất nhiên sẽ đưa cho cậu."Một giọng nói vang vọng đột nhiên vang lên.
Cửa gỗ đang đóng kín bị người ta đẩy ra, một lão đầu thân mặt Đường trang màu bạc, hạc phát đồng nhang mặt đầy hồng quang bước vào.Mặt mày tươi cười nhìn Tần Lạc.
Thấy lão nhân đột nhiên tiến vào, Vương Dưỡng Tâm giật nảy mình,
"Gia gia."Vương Dưỡng Tâm cung kính nói. Nguồn truyện:
/1521
|