"Đúng vậy, lần trước tôi cũng đã phản ánh với Lệ tổng giám đốc về vấn đề này rồi." Giám đốc Lưu Dịch Tư của bộ phận kế hoạch trong quốc tế Khuynh Thành nói theo. "Vấn đề này đúng là không thể kéo dài hơn được nữa. Như thế sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc và tính tích cực của những nhân viên mới vào, và còn khiến cho người ta nói này nói nọ. Nếu việc này mà truyền ra ngoài, người ta lại cho rằng quốc tế Khuynh Thành của chúng ta nghèo đến mức không có chỗ cho nhân viên làm việc nữa."
"Tòa lầu Khuynh Thành là của chúng ta, sao công hội trung y lại cứ chiếm lấy không chịu buông tha cơ chứ? Lần trước tôi đã nói chuyện với giám đốc của bọn họ rồi nhưng thái độ của bọn họ vẫn rất ương ngạnh."
"Đúng đó. Gần đây, người của công hội trung y và người của chúng ta thường xuyên xảy ra xô sát, mặc dù không có những xung đột lớn nhưng những xung đột nhỏ thì liên tục không ngừng. Nỗi uất ức càng chất càng lớn, như thế cũng không phải là một việc tốt."
"Lệ tổng giám đốc, chúng ta ký kết hợp đồng với công hội trung y là mấy năm vậy? Nếu đến hạn rồi thì bảo bọn họ chuyển đi đi. Nếu không thì chúng ta bồi thường cho bọn họ chút tiền và giúp bọn họ tìm một nơi làm việc khác cũng được. Chứ không thể cứ kéo dài thế này mãi chứ?"
Khuôn mặt của Lệ Khuynh Thành vẫn dửng dưng không một chút thay đổi, ánh mắt đưa sang phía Tần Lạc.
Trần Tư Tuvền và Lô Vĩ cũng biết ít nhiều về chuyện này, nhưng hai người bọn họ chỉ có thể giả bộ như không biết, cứ cúi gằm đầu xuống vờ nhìn xấp tài liệu mà Lệ truyenfull.vnh Thành khi nãy phát cho bọn họ.
"Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc này. Cuộc họp hôm nay dừng lại ở đây!" Lệ Khuynh Thành nói
"Lệ tổng giám đốc, thực sự là không thể kéo dài thêm được nữa." Liễu Huy vội vàng nói."Cuộc họp ngày hôm nay của chúng ta mà kết thúc thì bộ phận nhân lực của chúng ta lại phải tuyển nhân viên nữa phải không? Đến lúc đó thì đặt những nhân viên mới ở đâu bây giờ?"
"Tôi sẽ sắp xếp phòng làm việc mới cho bọn họ." Lệ Khuynh Thành nói."Bên cạnh không phải còn có một tòa lầu đó sao? Qua bên đó thuê vài tầng để dùng cũng được."
"Nhưng nếu làm thế thì không tiện cho việc quản lý." Liễu Huy nói."Quốc tế Khuynh Thành của chúng ta là một đoàn thể có sức chiến đấu mạnh mẽ, không thể để tách dời người của chúng ta ra được chứ?"
"Đúng vậy. Lệ tổng giám đốc, nếu mà đòi lại được mấy tầng làm việc của công hội trung y thì chỉ trong nháy mắt là có thể thỏa mãn không gian làm việc của chúng ta. Hơn nữa, tòa lầu này nếu đã có tên là Khuynh Thành building thì người vào đây cũng nên là người của chúng ta mới phải chứ?" Một phó giám đốc phụ trách kinh doanh cũng lên tiếng nói.
"Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ nghĩ cách." Lệ Khuynh Thành áp chế nói."Cuộc họp kết thúc tại đây."
Mọi người thở dài một cách bất đắc **, đành thu dọn đống tài liệu trên bàn chuẩn bị dời đi.""
"Đợi đã." Tần Lạc lên tiếng nói.
Tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn lên người Tần Lạc mà không hiểu mô tê gì cả.
Khi hắn vừa mới bước vào đây, thì cũng khá là thu hút ánh mắt của mọi người. Vì nói gì thì nói, đây cũng là một cuộc hội nghị cao cấp của quốc tế Khuynh Thành, vậy mà lại có một người trẻ tuổi lạ hoắc bước vào đây thì chắc chắn là sẽ khiến cho mọi người phải đoán già đoán non.
Nhưng sau khi thấy hắn đi vào mà lại không ngồi bên cạnh Lệ Khuynh Thành mà tìm cho mình một chỗ ngồi ở trong góc khuất, trong lúc hội nghị diễn ra thì hắn cũng không nói một lời nào, giống như một người tàng hình vậy. Vì thế nên mọi người cũng không hứng thú gì với hắn nữa, chỉ cho rằng đó là một người bạn có quan hệ mật thiết với Lệ Khuynh Thành.
Tất nhiên là cũng có một số người nhận ra đó chính là thần y Tần Lạc, người đi cùng Lệ Khuynh Thành đến Paris, và có quan hệ thân thiết đến mức mập mờ với nàng, họ cũng cảm thấy kỳ lạ với việc hắn xuất hiện trong cuộc hội nghị ngày hôm nay, mà một trong những người có suy nghĩ như vậy chính là Liễu Huy.
Chỉ là bọn họ không hiểu vì sao mà người đàn ông này lại đột nhiên lên tiếng sau khi buổi họp kết thúc như vậy?
"Công hội trung y sẽ dọn đi." Tần Lạc nói "Có điều cũng cần phải có chút thời gian. Trong vòng hai tháng có được không? Bọn họ cũng phải đi tìm nơi làm việc mới, dọn nhà cũng cần đến thời gian mà."
Tất cả mọi người đều im lặng không nói câu nào.
Ai này đêu nhìn Tần Lạc vói ánh mắt kỳ quặc, không hiểu vì sao hắn lại nói ra những lời như thế này.
"Là Tần tiên sinh phải không?" Liễu Huy là một người dày dặn kinh nghiệm, nàng bước đến trước mặt Tần Lạc rồi giơ tay ra muốn bắt tay hắn.
"Vâng, là tôi đây." Tần Lạc bắt lấy tay nàng ta, gật đầu nói.
"Nghe đến danh tiếng của anh đã lâu. Rất hân hạnh được gặp mặt anh. Nhưng tôi có một điều cảm thấy kỳ lạ, đó là vì sao anh lại cho rằng công hội trung y sẽ đồng ý dọn ra ngoài chứ?" Liễu Huy khó hiểu hỏi.
"Tôi là hội trường của công hội trung y." Tần Lạc cười nói."Và dĩ nhiên là tôi có quyền quyết định này."
Bầu không khí lập tức trở nên khó xử hẳn ra.
"Tần tiên sinh, xin lỗi anh. Tôi không có ý nhằm vào công hội trung y, tôi chỉ là muốn nói ra tình hình khó khăn trước mắt cho Lệ Tổng giám đốc biết mà thôi." Lưu Dịch Tư chuyển thế nhanh nhất, ngượng ngùng nói.
"Đúng vậy, điều này đúng là tình hình thực tế hiện nay. Nếu cứ tiếp tục gây ra mâu thuẫn thì chưa biết chừng sẽ xảy ra những việc mà mình khó mà xoay sở kịp."
"Ha ha, không ngờ là hội trường của công hội trung y lại ngồi ở trong phòng hội nghị của chúng ta, vậy mà chúng ta còn nói xấu ngay trước mặt của người ta nữa. Ài, việc này phải giải quyết thế nào đây? Tần tiên sinh, chúng tôi không có ác ý gì cả, mong anh bỏ quá cho." Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|