Tần Tung Hoành lần nữa dùng tay lấy khăn lau sạch máu tươi đang nhoe nhoét nơi khóe miệng, vừa cười vừa nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho việc vô cớ làm tổn thương người khác của anh.
Trước mặt nhiều người như vậy mà anh lại cho tôi một quyền như thế, vậy thì ít nhất anh cũng phải cho tôi một lời xin lỗi trước mặt mọi người chứ.
Đây là giới hạn thấp nhất mà tôi muốn.
"Tôi sẽ không bao giờ hạ mình nhận lỗi với hung thủ được." Tần Lạc lạnh lùng cự tuyệt. "Anh có bằng chứng gì chứng minh tôi là hung thủ? Chỉ vì anh gọi điện có mặt tôi ở đó ư?
"Điều đó còn chưa đủ rõ ràng sao?" Tần lạc nói một cách châm chọc.
"Ngoại trừ anh ra, ai có thể làm những việc như vậy?"
"Không khéo chính anh mới là kẻ làm việc đó cũng chưa biết chừng.'' Tần Tung Hoành nói.
"Dùng ông nội mình đề diễn khổ nhục kế, hiệu quả không phải càng thêm hoàn mĩ sao? Ít nhất thì người khác cũng sẽ không hoài nghi người hạ độc cổ chính là anh. Dù gì thì là một bác sĩ trung y ưu tú, làm những việc như vậy đối với anh chẳng phải là một chuyện khó khăn"
"Tại sao tôi phải hạ độc cơ chứ?" Tần lạc vặn lại.
"Cái đó thì trong lòng anh tự biết" Tần Tung Hoảnh nói.
"Đúng đấy". Việc này thật hoang đường" Văn Nhân Không nói.
"Tần lạc. Cậu không thể vì Tung Hoành đã ở đó mà nói cậu ta là hung thủ được.
Những người bề trên như chúng ta đây ai mà không biết tình cảm của Tung Hoành đối với Mục Nguyệt cơ chứ. Cậu ấy không thể nào làm ra chuyện không nhân tính như vậy.
"Mục Nguyệt nếu mà có làm sao thì cậu ấy được cái gì?"
"Đúng vậy.
"Không thể có chuyện lạy ông tôi ở bụi này thế được". Văn Nhân Tự nói.
"Khi đó Vãn Nhân Chiếu cũng ở đó, tại sao anh không nói là cậu ấy hạ độc"
"Anh..." Văn Nhân Chiếu giận dữ nói.
"Em có thể hạ độc chị ruột của mình à?"
"Cái này cũng khó nói lắm.
"Thời nay có những người vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được thì rằng khi chị cậu chết rồi thì cậu có thể tiếp quản vị trí của chị cậu ?" Văn Nhân Tự nói.
"Anh mới là loại người đó?"
"Tôi không hề có suy nghĩ đó. Mà khi đó tôi cũng không ở đó".
Vốn dĩ là việc riêng của Tần Lạc và Tần Tung Hoành không ngờ chỉ trong nháy mắt đã biến thành chuyện đấu đá trong nội bộ gia tộc Văn Nhân.
Có thể tưởng tượng được, sau khi Mục Nguyệt đổ bệnh, những người này thấp thỏm đến mức độ nào.
"Anh chắc chắn là không chịu nói lời xin lỗi phải không ?" Tần Tung Hoành hỏi.
"Cực kì chắc chắn!" Tần lạc nói.
"Đợi tới lúc tôi tìm ra chứng cứ, thì không chỉ có một đấm đơn giản như vậy thôi đâu."
"Điền Loa, xem ra lại phải phiền anh rồi" Tần Tung Hoành đảo mắt ra sau nhìn Điền Loa nói.
Điền Loa hiểu ý, cười nói: "Tần tiên sinh thôi thì xin lỗi một tiếng đi. Một câu xin lỗi cũng không khó đến vậy chứ ?"
"Những việc không có lý do, chúng ta có thể không làm." Đại Đầu mặt không chút biểu cảm nói.
"Vậy tôi sẽ cho anh một lý do".
Điền Loa ra tay nhanh như tia chớp
Súng.
Tổng cộng có hai khẩu súng.
Khẩu súng trong tay Điền Loa nhắm chuẩn vào Tần Lạc, còn súng trong tay Đại Đầu thì lại nhắm chuẩn vào Điền Loa.
Bọn họ gần như ra tay cùng một lúc. Cùng một lúc rút súng ra.
Điền Loa nhanh.
Đại Đẩu cũng nhanh.
Đại Đẩu tới bây giờ mới phát hiện, tên Điền Loa này thật không hể đơn giản chút nào.
Lần trước hai người ở trong sân so đấu, luận về thân thủ, hắn nhỉnh hơn một chút, dù sao, hắn cũng là cao thủ huấn luyện nhiều năm.
Nhưng tốc độ rút súng của mình thì có thể đè bẹp hắn ta.
Bây giờ hai bên đồng thời rút súng, nhưng tốc độ của hắn ta lại không hề chậm hơn mình chút nào.
Cái đó nói lên điều gì? Nói rõ hắn đang muốn che dấu.
Thân thủ của hắn còn lợi hại hơn so với những gì hắn thể hiện ra.
"Anh chỉ tôi làm gì?" Điền Loa cười nói.
"Tôi chỉ là một người lái xe, tính mạng của tôi không đáng giá bằng tính mạng ông chủ anh được đâu."
Tay còn lại của Đại Đầu cũng xuất hiện một khẩu súng lục màu đen, họng súng nhắm chuẩn vào đầu Tần Tung Hoành.
Trong khi làm vậy, hắn không hề chớp mắt, tay phải cầm súng nhắm vào Điền Loa vẫn không nhúc nhích.
Mọi người nhìn nhau, bọn hợ không ngờ tới hai người này dám rút súng định bắn nhau ngay trước mặt mọi người.
"Đủ rồi!"
Văn Nhân Đình gằn giọng nói. "Đây là phòng bệnh. Mục Nguyệt vẫn còn hôn mê bất tỉnh, các người đang làm gì vậy?"
Tần Lạc biết trận này đánh không được liền quay sang Đại Đầu nói: "Cất súng đi."
Điền Loa cũng thu súng về, vẻ mặt đề phòng chằm chằm Tần Lạc, lo lắng người này không theo như lẽ thường xuất chiêu,lại một lần nữa xông lên đối đầu với Tần Tung Hoành.
Tần lạc nhìn lão gia Văn Nhân Đình, nói với vẻ mặt thẳng thắn: "Cháu không cố ý gây ra xung đột ở ngay trong nhà Văn Nhân đâu. Lại càng không muốn cố ý gây chuyện trong tình huống như thế này nhưng cháu đã từng nhận được một bài học như thế này rồi. Ông nội của cháu bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện, cháu không thể mạo hiểm thêm nữa. Cháu không thể vì trị liệu cho Mục Nguyệt mà lại làm người nhà của cháu bị tổn thương được. Bọn cướp đó xuất hiện quá đột ngột, mục đích của chúng có lẽ chinh là vì ngăn cản chúng ta cứu chữa cho Mục Nguyệt".
"Bọn chúng xuất hiện lần thứ nhất thì cũng có thể xuất hiện lần thứ hai" Văn Nhân Đình gật đầu, hỏi: "Thế cháu định làm như thế nào?".
"Cháu hy vọng những người không liên quan đều rời khỏi đây."" Tần Lạc nhìn Tần Tung Hoành nói.
"Cho dù anh có rời đi thì tôi vẫn cho rằng anh chính là hung thủ." Tần Lạc nói.
"Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ" Tần Tung Hoành nhún vai nói.
/1521
|