Đợi tới khi bóng dáng Tần Lạc xa dần, Vương Cửu Cửu vẫn đứng đó cắn chặt môi.
"Lệ Khuynh Thành? Đây cũng là một đối thủ lợi hại nữa".
Vương Cửu Cửu trầm tư suy nghĩ chốc lát rồi nàng móc túi lấy di động ra.
Sau khi bấm số gọi nàng ai oán nói: "Trương Nghi Y, con lại bị người khác ăn hiếp".
"Ai? Ai dám ăn hiếp Cửu Cửu nha ta?" dừng một lát trong điện thoại lại phát ra âm thanh trầm trầm: "Mẹ đã bảo con mà có phải con thiếu nợ người ta nên bị đánh không? Ở Yến Kinh này có vài trăm vạn người. Phụ nữ cũng có hơn trăm vạn. Tại sao suốt ngày con bị ăn hiếp?"
"Mẹ biết cái gì? Là bọn chúng ăn hiếp thầy Tần" Vương Cửu Cửu tức giận nói.
"Con rể mẹ? Ai dám khi dễ con rể của mẹ? Tại sao con không trị cho chúng một trận?"
"Quả thật con cũng định trị cho chúng một trận" Vương Cửu Cửu hả hê nói.
"Ha ha, con gọi điện nhờ mẹ ra tay phải không? Kẻ nào dám ức hiếp con rể của mẹ, mẹ sẽ tiêu diệt người đó" Trương Nghi Y cười đắc ý.
"Nhà trường".
"Nhà trường? Tại sao nhà trường lại ức hiếp cậu ấy?"
/1521
|