Bác sĩ thiên tài

Chương 486: Tạo thế! (Thượng)

/1521


Tần Lạc biết Lệ Khuynh Thành là một nữ lưu manh nhưng hắn không biết nàng lại lưu manh tới mức độ đó. Mặc dù hai người cũng đã tương đối thân thiết với nhau nhưng tại sao lại đưa ra một câu hỏi trần trụi như vậy ?

Dù thế nào đi nữa cũng phải dò xét một chút, sau đó ngồi uống trà nói chuyện tình yêu… vuốt ve, hôn hít, cuối cùng mới tiến tới giai đoạn mấu chốt của vấn đề đó.

Tại sao cô ấy không tiến hành từng bước một?

Hai bắp chân Tần Lạc run rẩy, gương mặt hắn run rẩy. Hai nắm tay nắm chặt. Trong lòng hắn đang có hai con người tiểu nhân đang đánh nhau kịch liệt.

Trong hai con người tiểu nhân này, một người có tên là "cầm thú", một người tên là 'không bằng cầm thú'. Cầm Thú nói: Người ta là con gái đã chủ động nói ra. Từ chối lời mời của người ta không phải là làm cho người ta rất mất mặt sao? Không Bằng Cầm Thú nói: Không được, không được, không được, không được. Tôi không thể làm như vậy. Chúng tôi chẳng qua chỉ là bạn bè. Cầm Thú lại nói: Phải chấp nhận tình yêu của cô ấy, từ chối cô ấy sẽ làm cô ấy tổn thương. Người anh em, chẳng lẽ khó lựa chọn tới mức phải do dự như này sao? Không Bằng Cầm Thú nói: tôi đã có hôn thể, tôi không thể chấp nhận cô ấy. Tôi không có cách nào chịu trách nhiệm với hôn nhân của cô ấy. Quan hệ của chúng tôi không thể tiến tới một bước này. Cầm Thú tức giận nói: Con mẹ nó, anh hãy nói đi: Anh có muốn "chơi" hay không? Không Bằng Cầm Thú nghiêm túc suy nghĩ một lát, đang định mở miệng nói thì bị Cầm Thú cầm dao đâm chết…

Vì thế con người tiểu nhân cầm thú này đã chiến thắng con người tiểu nhân không băng cầm thú.

Không Bằng Cầm Thú chết không nhắm mắt. Trước khi chết hắn còn phun ra máu nói: "Tao đã cẩn thận suy nghĩ. Quả thực tao cũng muốn cô ấy. Tao không thể lừa gạt bản thân mình. Cầm Thú, tao nói…mày…mẹ".

Thân hình Tần Lạc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích. Tần Lạc chậm rãi quay đầu lại, hắn nở một nụ cười ôn nhu nhất hỏi: "Vừa rồi em nói gì?"

"Em nói…" Lệ Khuynh Thành lấy cái gối ôm kê dưới đầu, tư thế nằm của nàng xuất hiện một biên độ phập phồng. Khuân mặt nàng ngửa lên, mắt phượng chứa chan xuân tình. Bộ ngực tròn đầy mây mẩy nhấp nhô dữ dội. Đôi tất lụa màu đen ôm khít lấy cặp đùi rắn chắc mượt mà của nàng. Đôi giầy phát ra âm thanh chói tai như hung khí nhưng không làm người ta có một cảm giác nguy hiểm, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác đau xót cùng vui sướng, hấp dẫn tới cùng cực.

Đôi môi anh đào của nàng khẽ hé mở, nàng cất giọng khàn khàn nói: "Anh có muốn làm không?"

Lại hỏi như vậy, lại hỏi như vậy, lại hỏi như vậy…

Quá đáng ghét, quá đáng ghét, quá đáng ghét.

Tần Lạc cảm thấy đan điền mình nóng lên. Sau đó ngọn lửa vốn yếu ớt kia dần dần cháy lan ra khắp toàn thân như lan khắp cánh đồng cỏ, tới mức không thể thu hồi. Cổ họng hắn nóng bỏng, tinh thần bấn loạn, huyết mạch toàn thân hắn như sôi trào.

"Muốn' Tần Lạc trả lời.

"Cái gì?" Lệ Khuynh Thành nghi ngờ nhìn Tần Lạc hỏi: "Muốn cái gì?"

"Muốn làm…cái gì?" Tần Lạc há hốc mồm hỏi.

Lệ Khuynh Thành 'xì' một tiếng cười nói: "Đây là em hỏi vấn đề của tôi. Anh hỏi em làm cái gì?'

""Anh nói muốn là" Tần Lạc nói. Lúc nãy khi ăn cơm cô gái này vẫn thể hiện trí thông minh, lanh lợi cao ngất trời. Tại sao chỉ trong một thoáng đã lại giống như một đứa trẻ thiểu năng vậy? Câu trả lời của mình đã rất thẳng thắn, chẳng lẽ cô ấy nghe mà không hiểu sao?

"Em hỏi anh có muốn làm cái gì không? Anh nói anh muốn… muốn cái gì vậy? Anh…" Lệ Khuynh Thành đang nói chất chợt nàng ngây người sau đó nàng sững sờ nhìn chằm chằm vào Tần Lạc.

"Liệu có phải anh nghe lầm điều gì không?' Tần Lạc chột dạ hỏi.

"Em nghĩ đây là một hiểu lầm rất thú vị".

Tần Lạc chỉ hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui xuống, hắn đỏ mặt nói: "Đã muộn rồi, em hãy nghỉ ngơi đi… anh về phòng ngủ".

Nói xong người đàn ông đó bối rối bỏ chạy.

Ngay khi hắn khép cửa lại, từ phía sau vang lên tiếng cười lanh lảnh, sắc bén của phụ nữ.

Quay về phòng mình, Tần Lạc tiến vào phòng tắm. Hắn mở vòi nước. Hai tay hắn vốc nước vã lấy vã để vào mặt mình. Bọt nước bắn tung toé, bắn vào lớp da mặt dày của hắn phát ra tiếng cách cách.

Loại hành động này chính là muốn hạ nhiệt độ cho chính mình, cũng là muốn trừng phạt suy nghĩ bất lương như cầm thú của mình.

Một lúc lâu sau hắn mời ngừng hành động tự làm khổ mình.

Tần Lạc nhìn gương mặt ướt đẫm của mình trong gương thì thầm:

"Anh có muốn làm không?"

"Anh có muốn làm không?"

"Anh có muốn làm không?"

"Anh có muốn làm không?"

Mỗi một lần dừng lại cùng đều để người khác thấy ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Tần Lạc đấm tay vào gương, tức giận nói: "Phụ nữ cái kiểu gì vậy? Nói chuỵên cũng không giải thích rõ ràng…Nếu như cô ấy nói tôi cần phải làm gì… thì sao tôi có thể hiểu lầm chứ?"

Càng nghĩ càng xấu hổ, Tần Lạc chạy tới giường ôm gối nằm khóc nức nở.

Xảy ra chuyện con quạ đen này, cô bảo sao sau này tôi có thể ra ngoài gặp người ta đây?

Sáng sớm hôm sau trong khi Tần Lạc vẫn đang ngủ say, chuông điện thoại ở đầu giường của hắn vang lên. Nguồn truyện:


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status