"Xin hỏi, có bán lệnh tôn không?"
Tất cả mọi người đều ngẩn cả người khi nghe thấy câu hỏi xằng bậy này của Tần Lạc.
Hắn hỏi người khác có bán bố mình không rốt cuộc là có ý định ác độc gì? Hơn nữa, chẳng lẽ có người muốn mua bố của người khác sao?
Lệ Khuynh Thành cười tít mắt nhìn Tần Lạc, nàng đang chờ đợi những từ ngữ kinh người của hắn. Nàng biết gã đàn ông gầy này đã làm Tần Lạc tức giận.
Gã không nên uy hiếp mình, gã không nên dùng cách đó để ép mình bán Khuynh Thành Quốc Tế. Có lẽ chiêu thức này có tác dụng với người khác nhưng đối với mình lại vô dụng.
Lệ Khuynh Thành nhìn gương mặt thành thật của chàng trai nhỏ bé trước mặt mình. Càng nhìn trong lòng nàng càng vui mừng.
Hồng Mộng Lâu, tên của gã gầy ngạc nhiên một hồi lâu, sau cùng gã mới bừng tỉnh trước câu hỏi quái dị của Tần Lạc. Ánh mắt sắc lẹm, lạnh lùng của gã nhìn thẳng vào Tần Lạc và hỏi: "Tôi không hiểu rõ ý của anh".
"Anh có nguyện ý bán cha anh không?" Tần Lạc hỏi lại. "Anh cũng có thể bán cha anh giống như anh đã ép buộc chúng tôi bán lại Khuynh Thành Quốc Tế".
Hồng Mộng Lâu nhếch mép cười nói: "Hai chuyện này có liên quan gì với nhau?"
"Có. Có quan hệ rất mật thiết" Tần Lạc cười đáp.
"Có quan hệ gì?"
"Bản chất giống nhau" Tần Lạc nói. "Chúng tôi dựa vào Khuynh Thành Quốc Tế để kiếm tiền. Anh dựa vào thân phận của cha mình để kiếm tiền. Anh ép chúng tôi bán lại Khuynh Thành Quốc Tế chính là mổ gà lấy trứng. Nếu như anh không có một người cha có địa vị như vậy, liệu sau này còn ai tìm anh nhờ làm loại chuyện này không? Không có vì vậy đây cũng chẳng khác nào hành động mổ gà lấy trứng. Anh có nguyện ý giết đi con gà đang đẻ trứng của mình không?"
'Anh cảm thấy cười đã chưa?" Hồng Mộng Lâu lạnh lùng hỏi. Rõ ràng vấn đề của Tần Lạc đã chọc giận gã.
"Chẳng lẽ không phải như vậy sao?" Tần Lạc cười nói: "Anh sử dụng loại phương pháp đó ép buộc chúng tôi bán lại Khuynh Thành Quốc Tế. Chẳng lẽ tôi lại không thể hỏi xem anh có nguyện ý bán lại cha mình sao? Đạo lý như nhau cả mà thôi. Nếu như anh nguyện ý bán lại cha mình, có lẽ tôi cũng có thể bán lại Khuynh Thành Quốc Tế cho các anh. Nếu như anh không muốn, tôi nghĩ anh cũng có thể hiểu được tâm trạng của chúng tôi khi từ chối bán ra".
"Xem ra anh đã lựa chọn" Hồng Mộng Lâu nói với quản lý Vương: "Ba tháng sau các ông có thể mua lại Khuynh Thành Quốc Tế với giá một trăm ngàn".
Tần Lạc cười nhạt nói: "Nằm mơ".
Rốt cuộc Hồng Mộng Lâu cũng đứng dậy, gã tiến tới trước mặt Tần Lạc, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Lạc, gằn từng chữ một: "Hãy chờ xem".
Binh!
Tần Lạc vung tay tát vào mặt Hồng Mộng Lâu.
"Không cần chờ xem. Nếu có oán cừu thì anh có thể báo ngay bây giờ" Tần Lạc nói thẳng thừng. Hắn ghét nhất người khác sau khi uy hiếp đe doạ không thành lại bắt đầu học thói người đời thốt ra những câu nói hung hãn. Phong cách xử xự với loại này hắn yêu thích nhất là trước tiên đánh cho người đó một trận rồi mới nói lý lẽ với người đó. Đương nhiên phương pháp cũng có vẻ khá lưu manh.
"Mày muốn chết" Hồng Mộng Lâu phản ứng rất nhanh, giống như gã đã có mấy năm học Tae Kwon Do. Gã đang bất ngờ không phòng bị nên bị Tần Lạc tát một cái, đã ngay lập tức tổ chức phản kích.
Một quyền mạnh mẽ, cứng rắn đánh mạnh vào hốc mắt của Tần Lạc, gã muốn biến mắt của Tần Lạc thành mắt của gấu mèo.
Tần Lạc sao có thể để cho Hồng Mộng Lâu thoả ý nguyện. Hắn vung tay ngăn cản đòn công kích của Hồng Mộng Lâu, chân hắn lén đá một cước vào bộ phận trọng yếu ở hạ thể gã.
Loảng xoảng
Thân thể Hồng Mộng Lâu lùi lại sau mấy bước ngã vào chiếc bàn thuỷ tinh làm chiếc bàn đổ xuống mặt đất.
"Không nên đánh nhau. Tần tiên sinh, Hồng tiên sinh. Có chuyện gì cứ từ từ nói, không nên đánh nhau. Đánh nhau cũng không giải quyết được vấn đề" Quản lý Vương sợ chuyện này sẽ gây phiền phức, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới uy tín của công ty Proter and Gamble nên đứng ra khuyên can.
"Không cần phải đánh nhau" Lucy, quản lý cao cấp của công ty Proter and Gamble cũng đứng dậy can ngăn, cô ta nói bằng tiếng anh và tiếng Trung Quốc.
"Tần Lạc, Tần Lạc không nên đánh nữa. Anh là người nổi tiếng, phải chú ý hình tượng của mình. Một cước đó đá quá hay".
Phịch!
Chiếc bàn thuỷ tinh trượt một hồi trên mặt đất sau đó nặng nề đâm sầm vào quầy bar cách đó không xa.
Động thái bên này đã thu hút sự chú ý của khách trong Thuỷ khu. Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện hay đọc, ngẩng đầu nhìn.
Hai tay Hồng Mộng Lâu che hạ bộ, gã há hốc mồm nhưng vẫn gắng gượng không kêu lên một tiếng.
Gã không thể kêu.
Gã là một người có thân phận.
Chỉ có gã dám ức hiếp người khác. Sao gã có thể để người khác biết gã bị người ức hiếp?
"Ai, a. Mau dừng tay. Làm người ta bị thương sẽ không tốt" Lệ Khuynh Thành hô lên.
Nàng ngồi xổm nhìn Hồng Mộng Lâu hỏi: "Anh có sao không?"
"…'.
"Còn cần tôi gọi hộ anh xe cấp cứu đưa anh tới bệnh viện không?"
"…".
Lệ Khuynh Thành hỏi liên tiếp hai câu nhưng không thấy Hồng Mộng Lâu trả lời được nên nàng nói với quản lý Vương: "Xem ra anh ta không bị thương, cũng không muốn đi bệnh viện nên hai người nên dẫn anh ta đi thôi".
"Cái này".
"Vị tiên sinh này là một người có thân phận, nhất định sẽ không muốn để người khác biết chuyện xảy ra hôm nay. Cho dù có muốn trả thù thì cũng ngấm ngầm chọc dao vào người, ông nghĩ có đúng không?" Lệ Khuynh Thành cười châm biếm nói với quản lý Vương.
Quản lý Vương suy nghĩ một chút, ông ta cảm thấy Lệ Khuynh Thành nói cũng có lý. Nếu chuyện hôm này truyền ra bên ngoài thì Hồng Mộng Lâu sẽ vô cùng mất mặt. Nếu Hồng Mộng Lâu muốn trả thù nhất định sẽ không tìm cảnh sát mà tìm cha mình.
"Vậy trước hết tôi dẫn anh ấy đi, được không?" Quản lý Vương hỏi ý kiến của Tần Lạc. Ông ta không thể nào hiểu được, một tiểu tử mặc trường bào như người nhà quê, gương mặt nhã nhặn giống như một học giả cao tuổi tại sao vừa nói đánh là đã đánh liền vậy?
Quá bạo lực.
"Đi thôi" Tần Lạc phất tay nói.
Thế là hai người quản lý Vương và Lucy đỡ Hồng Mông Lâu trong người đầy oán hận rời khỏi Thuỷ khu.
Lệ Khuynh Thành căn dặn nhân viên Thuỷ khu thu dọn hiện trường. Nàng ngồi nán lại nói mấy câu với khách hàng rồi quay sang bảo Tần Lạc: "Đi, chúng ta vào phòng của tôi nghỉ chút".
Tần Lạc cười đồng ý. Chỉ có người Lệ yêu tinh thích mới có thể bước vào căn phòng làm việc ở lầu ba của nàng. Căn phòng này không chỉ là nơi làm việc của cá nhân nàng, còn là nơi nghỉ ngơi của nang. Nàng không dễ dàng gì bộc lộ bộ mặt của mình cho một người ngoài biết.
Đây cũng chính là nguyên nhân nàng dẫn mấy người của công ty Proter and Gamble lên Thuỷ khu bàn công chuyện làm ăn trị giá mười triệu đô la mà không dẫn vào phòng làm việc của mình. Nàng đã hạ quyết tâm không bán nên đương nhiên không cần mấy người đó.
"Em là người thứ bao nhiêu?" Ngay khi bước vào phòng làm việc của mình, Lệ Khuynh Thành đi thẳng tới tủ rượu của mình. Đây chính là thói quen của nàng.
"Thứ bao nhiêu là sao?" Tần Lạc hỏi.
"Từ khi từ Hàn Quốc về em là người con gái thứ bao nhiêu anh tiếp kiến?"
"…".
Lệ Khuynh Thành bưng tới hai chén rượu đỏ tới. Nàng đưa một chén cho Tần Lạc, một chén nàng khẽ đung đưa trong bàn tay mình.
"Em vẫn cho rằng mình chính là vợ hai. Bây giờ em mới phát hiện ra ngay cả trong top mười em cũng không có chỗ. Không phải sắp xếp theo thứ tự đến trước, sau sao? Em và chị Lâm đồng thời quen biết anh. Chị ấy tu thành chính quả, trở thành Chánh cung Hoàng Hậu, còn em ngay cả một di phi cũng không được sao?"
"…". Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|