Nhìn thấy Long Vương tức giận, nguời đàn ông mặc áo cổ tàu trong lòng thầm lúng túng nhưng rồi ông ta nghiêm mặt, nói: "Long Vương, chuyện này đối với những người khác thì không có vấn đề gì nhưng đây là vụ án mạng liên quan tới Lan Đình, bên quân bộ yêu cầu điều tra nghiêm chỉnh, chúng tôi mới có gan tới đây. Tôi cũng xuất thân từ Long Tức, tôi cũng muốn nghĩ cách che giấu nhưng khi ở hiện trường có rất nhiều người nhìn thấy nên vẫn phải mời Ly đi cùng chúng tôi một chuyến. Tôi lấy tư cách của chính mình đảm bảo tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra với Ly. Nếu có bất kỳ chuyện gì, tôi cũng sẽ tới thông báo với Long Vương".
"Tư cách? Mày dựa vào cái gì mà dám nói chuyện nhân cách với ta? Mày cũng là một người bị trục xuất ra khỏi Long Tức, mày có nhân cách gì?" Long Vương mắng không chút khách khí. Căn bản là ông không nể mặt người đàn ông này.
Người đàn ông mặc áo cổ tàu cũng tức giận, ông ta âm trầm nói: "Long Vương, ông cũng đừng cậy già lên mặt kẻ cả. Ông cho rằng ông vẫn là Long Vương trước kia hay sao? Ông hãy nhìn lại ông đi. Ông đã liệt nhiều năm, thế giới này không còn như trước kia nữa. Bây giờ ông còn có thể làm gì đây? Còn ai có thể nghe lời ông nói đây? Đất nước nuôi dưỡng, cung phụng ông đó là vì nghĩ tới công lao trước kia của ông. Ông đừng có mà không biết tốt xấu, hôm nay chúng tôi tới đây, nhất định phải mang Ly đi. Cô ta là tội phạm, hiển nhiên phải bị trừng phạt theo pháp luật của đất nước".
"Nếu ta không cho mày mang người đi thì sao?" Long Vương hừ lạnh một tiếng nói.
"Long Vương, ông đừng cố tình vi phạm luật pháp. Ông đang vì tình riêng mà phạm pháp đó".
"Nói nếu ta trơ mắt đứng nhìn con gái nuôi của tao bị oan ức, không đòi lại công bằng cho nó. Tao đây mới không phải là Long Vương, là cầm thú. Chuyện này ta quyết định sẽ nhúng tay vào. Mày tuyệt đối không thể mang Ly đi. Còn nữa ngay bây giờ mày hãy gọi điện thoại cho Hoàng Thiên Trọng. Ta mặc kệ nó muốn điều gì, muốn làm gì. Nếu như nó muốn làm tổn thương một sợi lông của Tần Lạc, ta sẽ tuyệt đổi không coi nó là con của huynh đệ ta nữa. Nó đối xử với Tần Lạc thế nào, ta đối xử với nó như vậy".
"Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới những người khác. Tôi là nhân viên giám sát kỷ luật của Lan Đình. Nhân viên của chúng tôi chết bất ngờ trong lúc thi hành nhiệm vụ. Tôi có trách nhiệm phải điều tra chân tướng sự việc này. Chuyện này đã chọc tới cấp trên. Tôi là người nắm chứng cớ, chằng lẽ để cho ông thiên vị con gái nuôi của ông không cho phép tôi đòi lại công bằng cho nhân viên của mình sao?"
"Cao Tường, mày có biết tại sao ta không thích mày không? Ta không thích mày chính là vi vẻ nghèo hèn, thói đạo đức giả của mày. Chẳng lẽ mày sẽ dám nói mày không bị người khác sai khiến sao? Mày có dám thề với ông trời không?"
Người đàn ông mặc áo cổ tàu khinh bỉ nói: "Ông đúng là một lão già ngoan cố. Bây giờ còn có ai tin tưởng loại lời thề ấy không? Nếu như loại lời thề này có tác dụng thì hàng ngày sẽ có rất nhiều người bị thiên lôi đánh chết. Tôi sẽ không gọi điện thoại hộ ông. Nếu như ông tin tưởng lời nói của mình có sức mạnh như vậy thì ông hãy tự gọi đi xem người đó có nguyện ý nghe lời ông hay không"
"Ta sẽ đi cùng các người. Ta muốn xem xem các người có thể làm gì ta" Ly đứng ở trong góc không nhịn được lên tiếng, sắc mặt nàng đằng đằng sát khí.
"Hay lắm. Đây mới chính là giác ngộ của thành viên Long Tức" Người đàn ông tên Cao tường nói: "Mang cô ta đi".
"Tự ta đi được" Ly cười nhạt nói.
Cao Tường vừa mới ra lệnh, mấy tên nhân viên phía sau sớm đã không nhẫn nhịn được vì thái độ kiêu ngạo của Long Vương đã lập tức ra tay. Chúng lặng lẽ vọt tới.
Ánh mắt Ly lạnh lẽo, bàn tay phải của nàng đã xuất hiện một thanh chuỷ thủ sắc bén.
Vù!
Ngân quang lập loè, thanh chuỷ thủ sắc bén trong tay Ly vung lên hướng tới nắm tay của một gã áo đen bên tay trái.
Gã áo đen đó nhận thấy nguy hiểm, muốn thu quyền lại. Đáng tiếc lúc này đã muộn. Nói cách khác tốc độ ra chiêu của Ly nhanh hơn nhiều so với tốc độ thu quyền của hắn.
Phập!
Lưỡi dao đâm vào máu thịt, phát ra một âm thanh êm tai. Máu huyểt bắn tung đầy trời, phun ra như nước suối.
Gã áo đen đó còn chưa kịp gào lên đau đớn, Ly đã rút thanh chuỷ thủ trong tay gã ra, sau đó nàng tung ra một cước. Gã áo đen kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình bay bổng, nặng nề rơi xuống một phiến đá trong sân.
Ly không dừng lại. Sau cú đá, nàng lại vung dao đánh tới.
Răng rắc.
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, dường như lưỡi dao của nàng có mắt. Nó lần lượt rạch phá lồng ngực của gã áo đen bên phải. Quần áo bị xé rách, da thịt màu đỏ cũng lần lượt lộ ra.
Ly đả thương liền hai người trong một lúc.
Nói cách khác, hai cú đánh cực nhanh của Ly đã làm hai gă đó trọng thương, mất đi năng lực chiến đấu.
Thực lực cường hãn của Ly làm những gã áo đen cảnh giác. Chúng sợ bị thương nên nhanh chóng lùi lại phía sau, chần chừ không dám tiến lên.
"Còn có ai nữa không?" Ly lạnh lùng hỏi.
Không một ai trả lời.
Cao Tường cười nhạt nói: "Hay lắm, cực kỳ hay. Ta muốn một lẩn nữa lĩnh giáo năng lực chiến đấu của Long Tức. Không sai. Các người rất có khả năng nhưng như vậy thì đã sao nào? Các người có thể đối phó với một đội quân không? Tôi không tin thế giới này không có đạo lý".
"Đạo lý ư? Tốt lắm, mày nói tới đạo lý, ta sẽ nói cho mày đạo lý là gì" Long Vương cười gằn nói: "Xem ra ta lặng im quá lâu rồi. Trước kia mày quỳ rạp giống như một con chó cầu xin ta. Bây giờ mày dám ngang nhiên tới đây uy hiếp ta. Mày còn hỏi ta có sợ cả một đội quân không. Thật sự rẩt đáng cười. Được rồi, các người chủ động chọc ta, đừng trách Lão Tử ta phát điên. Khi ta nổi điên thì ngay cả bản thân ta cũng sợ hãi".
"Ông muốn làm gì?" Cao Tường vội vàng hỏi khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Long Vương.
"Không phải các người muốn đuổi cùng giết tận sao? Không phải các người muốn bắt giữ con gái nuôi và đồ đệ của ta sao? Vậy tại sao không bắt luôn cả lão tử ta? Dù sao trong mắt các người, Lão Tử cũng là một phế vật bị liệt. Hãy tới đây bắt ta đi cùng thôi" Long Vương cười to nói.
"Ông đúng là đồ càn quấy. Chuyện này vốn không liên quan gì tới ông. Tại sao chúng tôi lại phải bắt ông? Chúng tôi sẽ không đổ oan cho người tốt, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người xấu".
"Thúi lắm" Long Vương trợn trùng mắt to như chuông đồng mắng: "Các người đã không dám bắt ta, ta chỉ còn cách tự mình đi. Ly, đi, chúng ta chuẩn bị đi. Chúng ta cũng nên tới Thạch Lĩnh một chuyến".
"Mấy năm nay ta không ra ngoài. Ta muốn xem ai dám ngăn cản ta".
~oOo~
Một lực lượng như thần binh từ trên trời xuất hiện.
Không một ai ngờ, bộ đội đặc biệt thần bí nhất, lực chiến đấu mạnh nhất ở Thạch Lĩnh lại để cho kẻ thù bên ngoài xâm nhập hơn nữa còn có thể xâm nhập một cách bí mật. Điều tồi tệ nhất chính là bây giờ cô ta lại đang bắt cóc đội trưởng bộ đội đặc biệt.
Trong tay cô gái có dáng vẻ giống như những thành viên đội bảo vệ khác có cầm một cái điều khiển từ xa nhỏ. Bên hông của đội trưởng có dán một quả bom trông giống như là kẹo cao su.
Cô gái chỉ cần ấn vào nút đỏ của điều khiển từ xa, quả bom này sẽ lập tức nổ tung, biến thân thể của đội trưởng thành một trăm tám mươi mảnh, hoặc nhiều hơn nữa, xương tàn thịt nát.
"Đội trưởng, ngươi muốn tiếp tục chĩa súng vào người ta sao?" Cô gái uể oải nói, đầu ngón tay cô đặt trên nút bấm điều khiển từ xa,
"Đương nhiên. Không phải đây chính là mạng đổi mạng sao? Ta đương nhiên muốn làm" Mặc dù gã đội trưởng rất kinh ngạc không biết cô gái này đã dán loại bom sử dụng công nghệ ngụy trang tiên tiến này khi nào nhưng hắn vẫn cứng cỏi nói.
Binh!
Cô gái đột nhiên ra tay, cô vung tay đấm thẳng vào ngực mang giáp bảo vệ của đội trưởng.
Loảng xoảng.
Âm thanh trầm đục vang lên. Gã đội trưởng cảm thấy lỗ tai mình nổ vang, yết hầu như cứng lại, trước ngực như có một khối đá nặng ngàn cân đè xuống, thân thể hắn lảo đảo chực ngã.
"Ta dám đánh ngươi một quyền, ngươi có dám đánh ta một quyền không?" Cô gái vô cùng bình tĩnh, mọi chuyện vẫn nằm trong khống chế của cô.
"Ngươi" Gã đội trưởng do dự, không dám bóp cò.
Coi như là truớc khi chết, cô gái kia sẽ dễ dàng lôi hắn cùng xuống địa ngục.
Hắn là đội trưởng, hắn không muốn chết.
"Không dám thì hãy quay nòng súng sang hướng khác" Cô gái khuyên nhủ. "Không phải ta sợ ngươi dám nổ súng mà là ta sợ ngươi không cẩn thận cướp cò".
Gã đội trưởng cảm thấy từ đan điền của mình có một luồng khí nóng bốc lên đầu. Hắn cắn răng, đành phải dằn lòng mình lại, cuối cùng quyết định chúi mũi súng xuống nền nhà.
Gã đội trưởng thúc thủ bó tay. Tiểu đội tác chiến đặc biệt mất đi tác dụng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1521
|