Đương nhiên Ninh Toái Toái không chấp nhận kiểu giải thích của Tần Lạc, nàng nói: "Dùng sự an toàn tính mạng của Lăng Tiếu Tiếu báo thù những người điều khiển hắn ư? Đây cũng là phương pháp báo thù sao?"
Tần Lạc cũng có cảm giác suy nghĩ của mình vô cùn khác lạ nhưng nếu như không phải là thế hắn thật sự không thể tìm được lý do nào khác.
"Rất nhiều chuyên gia đã thử qua, có phải là tất cả đều không làm Tiếu Tiếu tỉnh lại không?" Tần Lạc giơ tay bứt một chiếc lá, hắn nhẹ nhàng xoa xoa trong tay.
"Đúng vậy" Ninh Toái Toái gật đầu nói: "Bọn họ đều nói chất độc này rất tiên tiến,bọn họ chưa từng gặp qua, càng chưa nghe nói bao giờ, trong số đó có không ít chuyên gia có uy tín về lĩnh vực độc dược ở nước ngoài, bọn họ cũng có chung quan điểm đó".
"Cởi chuông cần người buộc chuông. Người có thể giải độc chỉ có thể là người đã nghiên cứu ra loại độc này" Tần Lạc quả quyết: "Nếu như tôi đoán không sai thì chính những kẻ đứng sau điều khiển Quản Tự chính là những kẻ chủ mưu nghiên cứu ra chất độc này vì vậy nó mới không xuất hiện trên thị trường".
"Sau đó thì sao?"
"Quản Tự muốn chúng ta đi tìm chúng" Tần Lạc chăm chú nhìn chiếc lá đã bị hắn vò nát trong tay nói tiếp: "Quản Tự hiểu rõ rằng phương pháp duy nhất có thể giải được độc dược cho Lăng Tiếu Tiếu chính là đi tìm chính những kẻ chủ mưu đó. Hắn hi vọng chúng ta có thể tìm được những kẻ đó, báo thù cho hắn vì hắn cũng giống như chúng ta cũng căm thù những kẻ đó".
"Một khi hắn căm thù những kẻ đó vậy tại sao hắn vẫn làm việc cho những kẻ đó?"
"Điều này tôi cũng không rõ. Có lẽ hắn có nhược điểm gì đó bị bọn chúng nắm được, hoặc một người quan trọng nào đó…chung quy lại là có lí do" Tần Lạc nói.
"Làm sao anh biết Quản Tự làm việc cho kẻ khác? Tại sao không phải hắn làm việc cho chính bản thân hắn?" Ninh Toái Toái nghi ngờ hỏi.
"Chính hắn không hề có động cơ." Tần Lạc nói: "Nếu như hắn làm việc cho chính bản thân hắn thì hắn có lí do gì để giết Lý Lệnh Tây?, có lí do gì dùng sự an toàn của Tiếu Tiếu để uy hiếp Lăng Vẫn giữ bí mật? Mấy người đều là bạn bè thân thiết nhất của hắn".
"Ai biết được là trong lòng hắn có coi chúng tôi là bạn bè hay không?" Hiển nhiên trong lòng mình Ninh Toái Toái không còn coi Quản Tự là bạn bè: "Hắn chỉ lợi dụng chúng tôi mà thôi".
"Đúng vậy, lợi dụng nhưng cô có nghĩ tới một chuyện không: Tại sao hắn phải lợi dụng mấy người?" Tần Lạc hỏi: "Nếu như hắn cần sự giúp đỡ của mấy người, chẳng lẽ có người từ chối hắn sao? Tuyệt đối không hề. Hắn không cần làm một điều cực đoan đó vậy chỉ có thể có mọt giải thích: Phía sau hắn có người thao túng, hắn không thể không làm như vậy. Hắn chỉ là một quân cờ và mấy người cũng là quân cờ của hắn".
"Thật là đau lòng" Ninh Toái Toái cười nhạt nói: "Nói như vậy tôi phải đông cảm với hắn?".
"Đương nhiên, Quản Tự đáng hận nhưng những kẻ đứng sau lưng hắn còn đáng hận hơn nhiều"
Ninh Toái Toái nhìn thái độ của Tần Lạc hỏi: "Anh biêt kẻ chủ mưu đưng sau là ai hả?"
"Trước kia tôi thực sự không biết nhưng sau chuyến đi Hàn Quốc, tôi đã suy nghĩ cẩn thận lại rất nhiều chuyện" Tần Lạc nói: "Không thể không nói Quản Tự là một nhân tài hiếm có. Hắn đã chết, có lẽ hắn muốn dùng cái chết để gải thoát cho chính mình. Nếu như hắn không chết thì rất có thể hắn lại phải tiếp tục làm những chuyện người khác khó có thể chấp nhận được, Hắn cũng không muốn tiếp tục phục tùng theo sự an bài của số kiếp vì vậy hắn đã tự tử nhưng sau khi chết hắn vẫn còn làm thành công một chuyện".
"Chuyện gì?"
"Hắn đánh cuộc rằng tôi sẽ đi tìm kẻ chủ mưu sau lưng hắn" Tần Lạc nói: "Quả thực tôi cúng đi tìm bọn chúng. Quản Tự không có cách nào trả thù những kẻ chủ mưu sau lưng hắn vì vậy hắn mới giao cái chết của mìn vào tay tôi. Lăng Tiếu…chính là một đầu mối hắn lưu lại. Hắn muốn tôi lần theo đầu mối này truy tìm, một ngày nào đó tôi sẽ đối mặt với những kẻ đó".
Ninh Toái Toái nhìn Tần Lạc nói: "Người không biết thì nghĩ trước khi chết Quản Tự đã nói cho anh biết những điều này".
"Hắn là người thông minh nhưng hắn đánh giá tôi còn thông minh hơn. Hắn vốn nghĩ rằng tôi sẽ rất nhanh chóng suy nghi thấu đáo chuyện này nhưng đáng tiếc tôi đã để hắn thất vọng. Tới tận bây giờ tôi mới hoàn toàn hiểu những chuyện này." Tần Lạc than thở
"Điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi. Người bình thường sẽ không bao giờ suy nghĩ như vậy. Chỉ có những người kì quái như hai người mới có kiểu suy nghĩ như vậy. Cách nói của anh làm tôi có suy nghĩ rằng anh và Quản Tự là hai kẻ đồng bọn đang hợp tác với nhau" Ninh Toái Toái cười gượng nói: "Sự việc phức tạp đến mức độ này sao? Xem ra đã xảy ra rất nhiều chuyện. Không ngờ tôi vẫn còn là người xa rời cuộc sống. Tôi tuyệt đối không thể nào quen với cái suy nghĩ âm mưu, lừa gạt như vậy. Thiện là thiện, ác là ác. Tôi vẫn đang thực sự căm hận Quản Tự, căm hận hắn đã mang tới tất cả tai họa này."
Tần Lạc chăm chú nhìn Ninh Toái Toái đang tức giận cau mày lại nói: "Là sinh viên thì nên ở trong tủ kính, vội vã chạy ra ngoài làm gì? Trên thế giới này có rất nhiều công việc, không ai có thể làm hết được. Âm mưu quỷ kế xung rất nhiều, không ai có thể nhìn thấu tất cả được, vì vậy cô không cầm phải nóng vội, cô sẽ có cơ hội tiếp xúc với tất cả những điều này".
/1521
|