"Cái gì?" Lee Chengming tiên sinh thực sự nói như vậy sao?" Thái Minh Vũ nghi ngờ hỏi
Nếu như Lee Cheng ming thật sự đã nói như vậy, anh ta đương nhiên là đối tượng nghi vấn số một trong vụ án nổ súng này. Hơn nữa, người của anh ta có đầy đủ khả năng để gây ra vụ án mà ai nghe thấy cũng rùng rợn kinh hãi.
Ở Hàn Quốc này, ngoại trừ anh ta thì liệu còn ai dám làm cái chuyện trắng trợn này không? Ngay cả con của Tổng thống cũng không dám làm cái chuyện coi trời bằng vung trước mặt mọi người như vậy.
Nhưng nếu như những lời này đúng sự thật thì bọn họ phải làm gì với Lee Chengming bây giờ?
"Đúng thế, anh ta đã nói như vậy" Tần Lạc gật đầu. "Đương nhiên Lee Chengming tiên sinh cũng chỉ buột mồm nói vậy thôi, chứ cũng không phải là lời đe doạ thực sự. Dù sao địa vị của Lee tiên sinh cũng khác với mọi người nên đương nhiên anh ta không thể làm chuyện này vì như vậy là quá điên cuồng".
Tần Lạc càng giải thích giúp Lee Chengming thì những cảnh sát này càng phải chứng tỏ bọn họ đang làm tròn bổn phận của mình.
Thái Minh Vũ lên tiếng nhắc bảo nữ cảnh sát trẻ tuôi đang đứng bên cạnh, cô ta liền lấy ra một quyển sổ ghi chép màu đen, chuẩn bị sẵ sàng ghi lại lời Tần Lạc.
"Tần Lạc tiên sinh, xin hỏi vì sao tiên sinh lại nảy sinh xung đột với Lee Chengming tiên sinh?"
"Bởi vì chúng tôi cùng tham gia đấu giá chung một vật, hơn nữa tôi thích ăn món ăn Trung Quốc thế nhưng anh ta lại mời tôi đi ăn cơm tây" Tần Lạc không muốn nói ra chuyện cả hai xung đột là vì cùng tranh giành Mễ Tử An. Mễ Tử An là con người của công chúng, hơn nữa sau này nàng vẫn phải tới Hàn Quốc biểu diễn, phát triển thị trường. Hắn không muốn bản thân mình giội một bát nước bẩn vào Lee Chengming sau đó lại lôi Mễ Tử An vào cuộc.
Mặc dù làm như vậy thì càng có nhiều chứng cứ nghiêng về Lee Chengming, làm cho anh ta gặp phiền phức rất lớn nhưng việc này cũng ảnh hưởng rất ghê gớm tới sự nghiệp của Mễ Tử An.
Phụ nữ cần được che trở chứ không phải là để lợi dụng.
"Như vậy sao?" Người cảnh sát ngẩn người. Hai người đàn ông này cũng quá vô vị. Chỉ vì một chuyện con con này mà cũng đẩy sự việc tới mức mang súng ra bắn chết nhau ư?
"Đúng vậy" Tần Lạc thành thật gật đầu.
"Tần Lạc tiên sinh, xin hỏi anh có chứng cứ có thể chứng minh lời nói của Lee Chengming tiên sinh là uy hiếp tính mạng của anh không?" Nữ cảnh sát xinh đẹp lên tiếng hỏi. Cô ta cũng biết nói tiếng Trung Quốc, dù không tốt lắm nhưng vẫn có thể làm người khác vẫn có thể nghe hiểu được. Xem ra sở cảnh sát địa phương đã nghiên cứu kỹ lưỡng về Tần Lạc, bọn họ biết hắn chỉ có thể nghe nói tiếng Trung Quốc.
"Không có" Tần Lạc nói: "Trước khi anh ta nói những câu đó, tôi thật sự không biết anh ta sẽ nói những gì vì vậy tôi cũng không có cách nào chuẩn bị trước để ghi lại lời nói của anh ta".
"Nếu như không có thì hẳn anh cũng biết đây chỉ là lời khai của cá nhân anh, không phải là một chứng cớ hữu hiệu'.
"Tôi biết" Tần Lạc nói.
Sau khi mấy người cảnh sát hỏi thêm mấy vấn đề nữa thì cáo từ ra về.
Vương Tu Thân hỏi: "Lee Chengming đó là ai? Vì sao con lại có xung đột với anh ta?"
Tần Lạc liền kể lại thân phận và chuyện xảy ra với Lee chengming cho mọi người nghe, nghe xong rất nhiều người đã hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại.
Vương Tu Thân tức giận nói: "Tại sao con không bớt gây chuyện để người khác đỡ lo lắng? Con là đối tượng yêu mến nhưng cũng giày vò tâm can của mọi người. Ta đây thực sự không xứng làm sư phụ của con vì ta thực sự chưa dạy bảo con được điều gì. Đôi khi con làm cho chúng ta nở mày nở mặt nhưng những nhân vật như vậy con cần gì phải gây mẫu thuẫn với anh ta? Bọn họ là người có quyền thế, pháp luật cũng không có tác dụng gì với bọn họ. Con giết người, chắc chắn là ngồi tù suốt đời. Bọn họ giết người, nhất định tìm người thế thân, giống như giết một con gà nhép vậy. Tần Lạc, con phải thu người lại, sau này phải cẩn thận hơn".
Tần Lạc biết Vương Tu Thân nói năng chua ngoa như đậu hủ cũng chỉ xuất phát vì muốn tốt cho hắn mà thôi.
Chỉ có những người thực sự quan tâm tới bạn mới chửi mắng bạn một cách tàn tệ. Mỗi bậc cha mẹ đều thương yêu nhất con cái của mình vì vậy lời dạy bảo của họ với con cái cũng nghiêm khắc nhất. Bằng không bọn họ cứ vô duyên vô cớ lôi chuyện của đám con cái ngỗ ngược nhà hàng xóm, chẳng có liên quan gì tới mình ra chửi?
Tần Lạc cười nói: "Sư phụ, con hiểu rõ việc gì cần làm, việc gì không cần làm".
"Đúng vậy, lão Vương, ông đừng mắng Tần Lạc nữa. Gã tiểu tử này còn hiểu biết hơn chúng ta nhiều" Cố Bách Hiền ở bên cạnh khuyên nhủ Vương Tu Thân.
"Nó đã gây ra rất nhiều chuyện, lần nào cũng là đi dọn rác cho người khác".
"Lão Vương đây cũng là sốt ruột với ái đồ thôi. Tần Lạc, cháu đừng tức giận"
Tần Lạc cười nói: "Cháu không tức giận. Cháu hiểu sự phụ cũng vì tốt với cháu thôi".
Vương Tu Thân trừng mắt nhìn mấy người bạn già của mình rồi nói: "Chính phủ Hàn Quốc đã thông báo chuyện xảy ra tối hôm qua cho chính phủ chúng ta. Thái bộ trưởng nghe tin con bị thương đã đặc biệt quan tâm, đích thân gọi điện thoại tới hỏi thăm nhưng điện thoại của con lúc nào cũng tắt máy nên ông ấy gọi điện thoại cho ta. Ý của Thái bộ trưởng là muốn con về nước trước dưỡng bệnh. Ý của ta cũng vậy".
"Dù sao thì chuyện bên này cũng xon xuôi rồi. Kết quả của cuộc thi đã được xác định, dù con có về nước trước, Hứa Nhược cũng sẽ không tiện ra mặt tranh đấu với chúng ta. Con ở lại đây cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa, có khi lại còn gây ra những chuyện phiền toái hơn ấy chứ. Hay con cứ mang theo nhất phái, nhị môn quay về trước đi".
Tần Lạc cười gượng.
Tần Lạc biết, Thái bộ trưởng và sư phụ Vương Tu Thân hẳn là rất đau đầu vì chuyện của hắn. Hắn mới tới Hàn Quốc có mấy ngày mà đã gây bao chuyện náo loạn. Nào là chuyện dao chém, nào là chuyện bắn súng, bất kỳ chuyện nguy hiểm nào hắn cũng đã gặp phải.
Chắc hẳn bọn họ còn nghĩ rằng hắn về nước trước, mọi chuyện sẽ trở nên bình lặng hơn.
Mễ Tử An đã được người của công ty đại diện của nàng đón đi, Tần Lạc quả thật cũng không còn chuyện gì làm ở Hàn Quốc vì vậy hắn đồng ý với đề nghị của Vương Tu Thân, mang theo người của nhất phái, nhị môn quay về nước trước.
Các thành viên của Chính Khí môn, Bồ Tát môn và cả Quỷ Y phái tới Hàn Quốc đã nam chinh bắc chiến ngay lập tức, chưa có lấy một ngày nghỉ ngơi. Hơn nữa trong quá trình khiêu chiến luôn gặp phải sự quấy rầy cùng với sự thù hận và những lời lẽ không hay ho gì.
Bây giờ ngồi nghĩ lại, Tần Lạc cảm thấy thực sự có lỗi với bọn họ. Tần Lạc lập tức cho Tô Xán tới liên lạc với Đại sứ quán để bọn họ phái người đưa người của nhị môn, nhất phái quay về đảo Tế Châu nghỉ ngơi, hồi phục hai ngày rồi tất cả cùng Tần Lạc trở về nước.
Vì để cho Tần Lạc yên tĩnh nghỉ ngơi mọi người trò chuyện với nhau một lát rồi tản mát khắp nơi.
Vào lúc xế chiều, tiếng gõ cửa phòng lại một lần nữa vang lên.
"Mời vào" Tần Lạc nói.
Tô Xán đẩy cửa bước vào nói với Tần Lạc: "Đội trưởng, Hứa Nhược tiên sinh cùng Hứa Đông Lâm tiên sinh tới thăm".
Vì Tần Lạc bị thương vào lưng nên hắn không thể nằm ngửa trên giường, hắn chỉ có thể ngồi dựa vào đầu giường, sau khi nghe Tô Xán nói xong hắn liền nói: "Mời bọn họ vào".
Hứa Nhược vẫn mặc trang phụ truyền thống của Hàn Quốc nhưng lần này ông ta mặc trang phục màu xám. Mỗi khi nhìn thấy Hứa Nhược, Tần Lạc đều có một cảm giác sùng bái.
Ông già này cũng giống hệt ông của hắn. Cả hai đều là những người bảo thủ đến tận xương tuỷ.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người hiểu lầm sự bảo thủ đó, có người sẽ mắng là lạc hậu, ngu ngốc, dế nhũi thế nhưng bọn họ vẫn tiếp tục kiên trì tới cùng. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác dùng hành động của bản thân để chứng minh ý chí của mình với mọi người.
Hứa Đông Lâm lại mặc một bộ véc màu đen, vẫn vẻ phong lưu, anh tuấn như thường lệ, một vẻ anh tuấn không cần che giấu.
Gương mặt anh ta rạng rỡ làm những người khác nhìn thấy cũng phải vui lây. Ngay khi vừa vào phòng anh ta đã bước tới chào hỏi Tần Lạc: "Tần Lạc tiên sinh, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Thật sự xin lỗi".
Tần Lạc mím môi cười nói: "Không phải do anh làm, anh xin lỗi làm gì?"
"Đây không phải là phong cách của tôi" Hứa Đông Lâm cười nói: "Tôi thực sự muốn đánh bại anh nhưng mà là đánh bại trên chiến trường".
"Tôi biết, tôi sẽ chờ anh" Tần Lạc gật đầu nói.
"Cứ yên tâm. Tôi sẽ không để anh chờ đợi quá lâu" Hứa Đông Lâm khẳng định.
Hứa Nhược vỗ vỗ vai Hứa Đông Lâm nói: "Tuổi trẻ có lòng hăng hái là chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không được tự cao tự đại, càng tuyệt đối không được nói những điều vượt quá năng lực bản thân mình".
Sau khi Hứa Nhược dạy dỗ cháu nội của mình, ông ta nhìn Tần Lạc nói: "Nghe nói Tần Lạc tiên sinh sắp về nước phải không?"
"Đúng vậy. Hai ngày nữa" Tần Lạc nói.
"Tần Lạc tiên sinh tuổi trẻ tài cao, lần này tiên sinh tới Hàn Quốc đã giúp cho thế hệ hậu sinh của chúng tôi thu được rất nhiều lợi ích. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng phấn đấu thu hẹp khoảng cách đã bị bỏ lại, cũng mong muốn Hàn Quốc và Trung Quốc cùng giúp đỡ lẫn nhau, cùng đưa nền y học cổ truyền của hai nước bước lên một tầm cao mới".
"Đây cũng là điều tôi mong muốn"Tần Lạc cười nói.
"Hy vọng lần sau gặp mặt lại có cơ hội được thỉnh giáo cùng tiên sinh" Hứa Nhược khiêm tốn nói.
"Hứa lão quá khách sao. Tôi mới là người cần phải thỉnh giáo Hứa lão nhiều" Tần Lạc ngượng ngùng nói.
Hứa Đông Lâm ở bên cạnh thời ơ lạnh nhạt, anh ta chỉ cười mà không nói gì
Một già một trẻ này đúng là đạo đức giả.
Hôm nay Tần Lạc tiên sinh trở về nước.
Tần Lạc tiên sinh đại thắng trở về.
Tần Lạc quay về từ Hàn Quốc sao?
Đột nhiên trong lúc đó tất cả giới truyền thông Trung Quốc đều đưa tin về chuyện này. Tất cả các trang mạng lớn đều dùng tiêu đề in đậm bằng màu đỏ để đưa tin ở trang chủ.
Có vẻ như giống một ngày lễ long trọng. Ai cũng có vè vui sướng khi nói về chuyện này.
Hội "Lạc Phấn" hậu viện Tần Lạc ra tay hành, ra lời hiệu triệu tất cả những ai yêu mến Tần Lạc, ủng hộ Tần Lạc ra sân bay đón hắn. Chỉ trong một thời gian ngắn những người tham gia đã đăng ký lên tới con số mấy ngàn người.
Rất nhiều phóng viên truyền thông đổ xô tới, họ muốn được phỏng vấn người anh hùng đã đạt được rất nhiều vinh quang ở Hàn Quốc.
Có rất nhiều người nổi tiếng cũng đi đón. Bọn họ đã xem trên truyenfull.vn đoạn băng "một người, một quốc gia" có thể nói bọn họ cũng điên cuồng trước nhiệt tâm của Tần Lạc, bọn họ muốn được nhìn thấy Tần Lạc, con người bằng xương bằng thịt.
Có rất nhiều phụ nữ tuổi không còn trẻ, và các cô gái cũng tụ tập lại với nhau. Bọn họ cũng muốn một lần đi gặp mặt người thanh niên anh tuấn, phi thường trong con mắt của bọn họ.
Tất cả mọi người đang đợi, đang đợi người đó quay về tổ quốc.
*
Tổ quốc cũng đang chờ đợi đứa con yêu quý của mình về nhà.
*
Hôm nay, cuộc sống thuộc về Tần Lạc.
*
Hôm nay, cuộc sống cũng thuộc về Trung Quốc.
*
/1521
|