Bác sĩ thiên tài

Chương 328: Hắn xứng đáng

/1521


Mạnh Kiến Thiết cầm cái cốc vẻ mặt xấu hổ, nói: "Điều này sao có thể được?"

Nàng coi mình là cái gì? Lai giống lợn sao?

"Điều này sao không được?" Lệ Khuynh Thành chớp mắt, nói: "Ông chủ của chúng tôi có thể mà."

"Này" Mạnh Kiến Thiết trộm liếc mắt nhìn Tần Lạc, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn là voi sao? Voi cũng không thể mạnh mẽ như vậy?

"Rốt cuộc anh làm được không? Làm được thì bảo được, không được thì nói không được." Lệ Khuynh Thành hình như không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên cao giọng hỏi

"Không được!" Mạnh Kiến Thiết không kìm nổi lòng mình, phun ra hai chữ này liền từ miệng.

"Rầm" Lệ Khuynh Thành đẩy ghế ra, đứng phất lên và chỉ thẳng vào mặt Mạnh Kiến Thiết mắng: "Không được? Thế anh học ở đâu cách kéo dài thời gian vậy? Không được lại còn trêu chọc tôi làm gì? Không được lại còn giả bộ nào là công tử con nhà quan? Tôi ghét nhất người con trai nào nói "Không Được"."

"Không phải. Tôi không phải nói việc này không được."

"Cái kia không được! Không được chính là không được." Lệ Khuynh Thành nói. "Nhìn anh chỉ như con cẩu, tiền bạc đã làm mờ mắt anh. Thật là đáng sợ."

Tất cả mọi người đều im lặng, ngạc nhiên khi Lệ Khuynh Thành nói như vậy.

Bọn họ không nghe được yêu cầu kỳ lạ của Lệ Khuynh Thành, chỉ là có người nghe được Mạnh Kiến Thiết nói "không được" sau đó người cô gái ấy mắng nhiếc thậm tệ.

Tiểu Mẫn và nhóm bạn gái của nàng liếc nhau, trong ánh mắt đều có suy ngẫm gì đó. Cùng học đã nhiều năm, không nghĩ tới Mạnh Kiến Thiết còn có bệnh không tiện nói ra.

Những học sinh nam cùng học che miệng cười Mạnh Kiến Thiết. Bọn họ cùng học với Mạnh Kiến Thiết, thế nhưng quan hệ của họ với hắn không hòa thuận cho lắm. Bởi vì hắn rất kiêu ngạo không xem ai ra gì.

Bọn họ trò chuyện thoải mái cười nhạo làm cho hắn mất mặt, thêm vào đó hắn là loại người có tự ái rất cao.

"Cút đi! Nhìn thấy anh thật sự là xui xẻo." Lệ Khuynh Thành cười lạnh nói.

"Đồ gái điếm, tôi sẽ không để yên cho cô." Mạnh Kiến Thiết cảm giác bị nữ nhân này sỉ nhục liền quát to.

"Cút!"

Lệ Khuynh Thành tát vào mặt Mạnh Kiến Thiết nói: "Anh mắng tôi một câu nữa xem? Đừng trách sao tôi vô lễ với anh?"

Mạnh Kiến Thiết không nghĩ tới Lệ Khuynh Thành hung hãn đến mức như vậy, trong nháy mắt cơn thịnh nộ trong nàng bộc phát.

Từ khi hắn sinh ra chưa từng bị người nào làm nhục như vậy. Dễ như trở bàn tay, hắn định "an bài" một cái tát trên mặt Lệ Khuynh Thành. Lúc này, hắn cũng bất chấp chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc, trước tiên phải lấy lại sĩ diện cái đã.

Thế nhưng bàn tay vừa giơ lên giữa không trung, liền sựng lại.

"Đừng có đánh con gái." Tần Lạc nắm cổ tay hắn, cười nói.

"Buông tay." Mạnh Kiến Thiết dùng một bàn tay khác đẩy Tần Lạc, tay trái cũng bị Tần Lạc bắt được.

"Buông tay." Mạnh Kiến Thiết lớn tiếng quát, cái trán gân xanh giận dữ. "Các người có tin ngày mai tôi sẽ khiến các người xong đời không?"

"Cút!"

Tần Lạc mạnh mẽ nâng đầu gối lên, hung hăng sút thẳng đũng quần hắn. Mạnh Kiến Thiết sắc mặt lạnh như băng, sau đó liền ôm lấy bộ hạ, ngồi xổm trên mặt đất.

"Tôi mới có thể cho cậu xong đời." Tần Lạc cười cười. Tần Lạc xoay người nhìn thấy Tiểu Mẫn, nói: "Là do hắn đã quá đáng."

"Thầy Tần, thầy đừng tức giận. Thật sự xin lỗi, em không biết sự việc đến nỗi như vậy." Tiểu Mẫn xấu hổ giải thích. Hiện giờ người khó khăn nhất chính là nàng, nếu sớm biết rằng sự việc trở nên như vậy, nàng dứt khoác hoãn bữa tiệc hôm nay.

Vốn nghĩ muốn cho mọi người và thần tượng một cơ hội gặp mặt, không nghĩ tới bạn cùng học lại phá hủy bầu không khí. Sự việc trở thành như vậy, đâu hứng thú để ăn?

"Ừ, đưa hắn đi." Tần Lạc gật đầu nói. Nói thật, tôi cũng không quá để ý. Những khó khăn thất bại nào mà tôi chưa từng gặp qua, dạng người nào mà tôi chưa từng gặp qua, đối thủ như vậy không cần phải để mắt đến.

Nếu như không phải vì hắn và Lệ Khuynh Thành tỏ ra tương khởi, có thể Tần Lạc sẽ không khách khí với hắn.

Người với người, hầu hết các mối quan hệ đều như vậy.

Tiểu Mẫn đứng lên nói: "Tôi sẽ tiễn cậu ra ngoài"

"Không cần" Mạnh Kiến Thiết nhìn chằm chằm Tần Lạc, nói: "Anh chờ xem. Xem tôi sẽ trừng trị anh như thế nào."

"Không tiễn." Tần lạc cười gật đầu.

Mạnh Kiến Thiết nhìn liếc mắt nhìn những người khác, mọi người một khi nhìn thấy ánh mắt hắn, mọi người liền tự động đem ánh mắt của mình sang chỗ khác. Hắn biết sẽ không có người cùng hắn dời đi, hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, đá vào cánh cửa và bước ra ngoài.

Ra ngoài, Mạnh Kiến Thiết một tay từ trong túi áo mình lấy ra khăn tay chùi vết máu trên khóe miệng mình, một tay bấm điện thoại.

"Kiến Thiết thế nào? Có ghi chép tin tức hay không?" Tiếng một người đàn ông phát ra từ chiếc điện thoại.

"Không có. Mẹ kiếp! Hắn là một kẻ đạo đức giả. Tôi cố ý khiêu khích hắn có nhận hối lộ hay không, vậy mà hắn nói không có. Con mèo nào mà không ăn trộm." Mạnh Kiến Thiết tức giận mắng.

"Hắn rất cẩn thận" Giọng người đàn ông thở từ trong loa thở dài, nói.

"Anh à, với địa vị như nhà chúng ta, muốn giết một thầy thuốc như hắn chỉ như bóp chết một con kiến, tại sao còn cẩn thận như vậy? Sao còn cất nhắc hắn làm gì?"

"Kiến Thiết, em không hiểu rồi. Bất quá anh phải cảnh cáo em, em ngàn lần chớ khinh thường hắn." Người đàn ông nói: "Em có sao không?"

"Không sao? Bọn họ có thể làm gì được em chứ?" Mạnh Kiến Thiết vuốt hai má còn đau, híp mắt nói. Thầm nghĩ, con tiện nhân sớm muộn gì tao sẽ cho mày nếm chút khổ sở.

"Ừ. Vậy là tốt rồi. Em may mắn hơn anh." Người đàn ông nói.

Sự việc xảy ra ngoài ý muốn, không khí bên trong lại một lần nữa trầm lắng.

"Thầy Tần, em thật sự rất có lỗi." Tiểu Mẫn giơ chén rượu lại hướng Tần Lạc giải thích.

"Đừng ngại." Tần Lạc xua tay nói. " Bây giờ chúng ta có thể ăn cơm."

"Thầy Tần phải cẩn thận một chút. Ba hắn làm trong sở y tế. Nhà hắn có nhiều mối quan hệ. Hắn nhất định sẽ trả thù thầy." Tiểu Mẫn nhắc nhở nói.

"Sở y tế? Tôi đã từng nghe hắn nói qua một lần. Cha hắn tên gì?" Tần Lạc cười hỏi.

"Mạnh Quốc Huy." Tiểu Mẫn nói.

Tần lạc gật gật đầu, lấy trong túi ra cái điện thoại cầm tay và nghe điện thoại.

"Biết anh muốn đi sở y tế nhậm chức. Trước tiên, nhờ anh một việc lớn." Tần lạc cười nói.

"Chuyện gì vậy anh?" Minh Hạo nói.

"Chú ý cho tôi hai người sau, một người là Mạnh Quốc Huy, một người là Mạnh Kiến Thiết, bọn họ là hai cha con." Tần Lạc cười nói.

"Ừ, được rồi!" Minh Hạo cười nói. Tân quan nhậm chức, luôn phải đốt vài giờ lấy uy.


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status