Bạch Tàn Phổ đúng là một "kẻ điên", đột nhiên dùng đầu mình để thử độ cứng rắn, thế nhưng không thấy hắn không có vẻ gì hoảng sợ, vẫn ngồi một chỗ sắc mặt không đổi, nhìn chằm chằm Tần Lạc.
Tay kia Tàn Phổ bưng nữa chén rượu hồng nhưng không lãng phí tí nào vẫn nằm vững trong tay, chất lỏng màu đỏ trong chén thủy tinh khẽ lay động như đang múa với một chiếc khăn lụa đỏ.
Máu đỏ sẫm từ lông mi chảy xuống hốc mắt, ánh mắt hắn cũng nhuốm thành màu đỏ. Ngay sau đó, Tàn Phổ trở thành một tên hung ác, mắt rực đỏ, bình tĩnh chờ đợi, chời có cơ hội sẽ đánh bại đối thủ.
"Anh không dám giết tôi sao?" Bạch Tàn Phổ nhìn Tần Lạc nghiêm túc hỏi: "Anh thật không dám đâm tiếp sao?"
"Không dám." Tần Lạc thẳng thắn nói. Hắn không phải là một tên ngốc. Giết chết Bạch Tàn Hổ trước mặt mọi người như vậy nhất định sẽ bất lợi cho mình, có lẽ phải lĩnh án mười năm tù.
Hắn là ai? Hắn là Tần Lạc, một người có lý tưởng, có tham vọng, là một anh hùng xuất chúng. Hắn vì kẻ điên này mà thí mạng, vậy có đáng không?
Không đáng!
"Nếu vậy, anh vẫn chưa có tư cách giải quyết vấn đề." Bạch Tàn Phổ cười lạnh nói. Tàn Phổ nâng chén nhấp một ngụm rượu.
Cho tới bây giờ, Tàn Phổ thật sự chưa coi Tần Lạc là đối thủ của mình.
Hay nói cách khác, trong tiềm thức Tàn Phổ không muốn một bác sĩ trở thành đối thủ của mình. Đối thủ của hắn phải là Tần Tung Hoành hay Bạch Phá Cục, hoặc Mục Nguyệt, nhưng dứt khoát không phải Tần Lạc.
Tần Lạc có chút phiền muộn.
Tần Lạc thầm nghĩ, chỉ sợ không thoát khỏi, người này thực chất không sợ chết.
Tần Lạc cười nói: "Tôi cho các anh biết, tôi là một bác sĩ trung y. Tôi biết những vị trí quan trọng trên cơ thể, nếu tôi không cẩn thận đâm vào chúng, thì cả đời anh chỉ có thể ngồi xe lăn, miệng không thể mở…. Tôi không dám giết anh. Nhưng tôi có thể khiến anh thành người tàn phế."
Tàn Phổ nhìn quanh một lượt không dám cử động, tên hộ vệ nói nhỏ bên tai Tàn Phổ: "Xin hãy tin vào sự chuyên nghiệp của tôi. Tôi bảo đảm cảnh sát nhất định sẽ không điều tra được gì. Cho dù có máy móc hiện đại cũng không thể biết tôi đã làm gì."
Bạch Tàn Phổ im lặng.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, Tần Lạc cũng không chút né tránh hắn.
Tàn Phổ kiểm tra tính chân thật những lời này, ánh mắt kiên định, quyết đoán của Tần Lạc đã nói cho Tàn Phổ biết, mỗi một câu đều là sự thật.
"Được! Tôi có thể đàm phán với anh." Bạch Tàn Phổ nói. "Hãy để bạn anh xin lỗi tôi."
"Không thể như vậy." Tần Lạc lắc đầu mà không cần hỏi ý kiến anh ta, cũng biết anh ta không thể làm được chuyện đó.
Tàn Phổ rất hiểu hai người họ. Giống như hiểu chính bản thân mình.
Bạch Tàn Phổ cau mày nói: "Thế bây giờ anh mốn thế nào?"
"Bồi thường chi phí chữa bệnh. Đồng thời hỗ trợ cho các nàng ấy mỗi người một khoản tiền." Tần Lạc nói.
Bạch Tàn Phổ cười, một tiếng cười rất tùy tiện. Phía sau hắn là người anh họ - một giang hồ lãng tử, một tên "cuồng nhân" Bạch Phá Cục với khí chất phi thường.
Bạch Tàn Phổ nhìn Tần Lạc nói: "Tôi cho anh một trăm vạn nếu anh quỳ xuống liếm sạch những giọt rượu trên giày tôi?"
"Không bao giờ." Tần Lạc cười lắc đâu.
"Anh đã biết là không có chuyện đó, sao còn muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề?" Bạch Tàn Phổ cười lớn nói. "Tôi không thiếu tiền. Chỉ coi trọng thể diện. Các anh giải quyết chuyện này, cũng phải nghĩ đến thể diện của tôi."
Tần Lạc thật có chút khâm phục tên cố chấp kia, ánh mắt nhìn bình rượu vỡ vụn, cười nói: "Anh không sợ cả cuộc đời còn lại phải ngồi xe lăn sao?"
"Xem ra anh chưa hiểu tôi." Bạch Tàn Phổ cười nói. "Tôi là người có ân báo ân, có thù báo thù. Ai tối với tôi, tôi sẽ nhớ người đó suốt đời. Ai đối xử tệ với tôi thì tôi phải làm cho người đó nhớ tôi suốt đời. Tôi thừa nhận, anh có thể biến tôi thành người tàn phế. Thế thì sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ đến an nguy của người nhà mình sao?"
"Anh uy hiếp tôi ư?" Tần Lạc híp mắt cười ha hả hỏi lại.
Bạch Tàn Phổ từng ngụm, từng ngụm uống cạn chén rượu, cười lạnh nói: "Bây giờ, không chỉ đơn giản là uy hiếp đâu."
Không khí căn phòng trở nên trầm xuống.
Tần Lạc và Bạch Tàn Phổ đối mặt nhau, những người khác cũng không dám thở mạnh.
Vương Cửu Cửu ở giữa sân, muốn đi lên khuyên Tần Lạc, nhưng cô lại không biết khuyên như thế nào. Muốn nói chuyện với Bạch Tàn Phổ, nhưng lấy tư cách gì nói với hắn?
Đây là một khúc mắc. Một khúc mắc mà mọi người không ai có cách tháo gỡ nó ra.
Vương Cửu Cửu cầm điện thoại trong tay, muốn gọi ra ngoài nhờ giúp đỡ. Nhưng cô lại không biết ai có thể giải quyết chuyện này.
Ngoại trừ lão nhân kia, nghe nói Bạch Tàn Phổ nể mặt bất cứ ai trong họ. Ngay cả anh họ của hắn, một giang hồ lãng tử, cũng không nể mặt, nói gì đến người khác.
Loảng xoảng!
Cánh cửa gỗ của lầu vốn không chịu được trọng lực bị đá văng ra, sau có có tiếng cót két vang lên. Một người đàn ông cao to bước vào, đưa mắt nhìn quanh, cười nói: "Hôm nay lầu Song Kiều có gì vui thế?"
Người đàn ông mắt to mày rộng, mắt sáng như có hồn. Trên đầu, tóc gần như sát da, rất ngắn, râu cũng dường như được cạo sạch sẽ, chỉ để lại một mảng xanh xanh dưới cằm.
Một vóc người hoàn mỹ cao lớn, vai to, thắt lưng nhỏ. Trong bộ đồ tây màu cà phê, như người mẫu chuyên nghiệp ở Paris vừa từ trên đài đi tới.
Hắn cười lên ngạo mạn, thích thú khi nhìn mọi người bằng nửa con mắt. Cảm giác như nới không người.
Hắn là giang hồ lãng tử, Bạch Tàn Phổ không nghĩ rằng hắn sẽ tới đây. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|