Bác sĩ thiên tài

Chương 309

/1521


Bầu trời tối nay có phần âm u, không có trăng, chỉ có vài ông sao thưa thớt tô điểm trên cả bầu trời, cũng không có gió, những chiếc lá không nhúc nhích gì cả, không khí thìẩm thấp, nặng nề, cảm giác như toàn thân bị một lớp màng mỏng bao bọc bên ngoài vậy, khó chịu vô cùng.

Bốn bề đều là rừng cây cao vút lên đến mây xanh, ngồi ở một vùng đất trống giữa khu rừng rậm, nhìn bầu trời to bằng cái bàn tay, nghe không khác gì câu truyện cóc ngồi đáy giếng cả.

Tần Lạc thở dốc từng cơn, cảm giác vui mừng sung sướng sau kiếp nạn không hoàn toàn xua đuổi hết sự phẫn nộ trong con người hắn.

Hắn chạy đến trước mặt Vương Cửu Cửu, tức giận nói: "Ai cho em xuống rồi? Em có biết là làm thế nguy hiểm thế nào không?"

"Thầy đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao? Vừa rồi là em đã cứu thầy đó." Vương Cửu Cửu bò lổm ngổm dậy, kèm theo một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào Tần Lạc nói.

Cưỡi bạch mã không có nghĩa là hoàng tử, có thể đấy chỉ là đường tăng. Nhưng, bất kể đó là hoàng tử hay đường tăng thì chỉ cần anh ta có mặt bên cạnh mình khi mình gặp nạn, thì anh ta chính là anh hùng của mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Lạc rất phù hợp với điều kiện này.

"Em thật là phiền toái." Tần Lạc tức giận nói.

Sắc mặt của Vương Cửu Cửu sa sầm xuống, khẽ nói: "Em đã nói rồi, em đến đây là để ở bên thầy. Nếu thầy có gặp phải chuyện gì bất trắc, thì em làm sao sống một mình được chứ? Những lời này không phải là thuận miệng mà nói ra không thôi đâu."

Tần Lạc ngồi phịch xuống không nói được câu nào. Một lúc lâu sau thì hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"

"Em không biết." Vương Cửu Cửu lắc đầu. Toàn thân nàng như dã dời hết cả ra, chỗ nào cũng đau nhức, khó chịu, tựa như chỗ nào cũng như bị thương vậy.

Nói cách khác có nghĩa là, thương lớn thì không có, nhưng thương nhỏ thì lại đầy rẫy.

Tần Lạc nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thương tích từ bụi gai rừng, quần áo rách rưới tả tơi, thì không khỏi động lòng thương, liền nói: "Tôi đã nói rồi, em không nên đến một nơi như thế này, em không cần phải sống một cuộc sống như vậy. Nếu em mà có mệnh hệ gì thì tôi biết nói với người nhà nhà em thế nào đây?"

Vương Cửu Cửu nhìn vào Tần Lạc hỏi: "Nếu em không làm như vậy, thì thầy có chọn em không?"

Tần Lạc lắc đầu.

Hắn đã có Lâm Hoán Khê và họ cũng đã có quan hệ chính thức rồi. Hắn sẽ nắm lấy tay nàng bước vào nhà thờ, sau đó hứa hẹn suốt đời chỉ yêu mình nàng rồi trao vào tay nàng chiếc nhẫn tượng trưng cho sự hạnh phúc.

Hắn làm sao có thể lại chọn thêm Vương Cửu Cửu nữa chứ? Bạn đang đọc truyện được copy tại


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status