Bác sĩ thiên tài

Chương 297: Con người còn dã man hơn cả động vật (1)

/1521


Khi tinh thần Lôi Phong (một hình tượng chiến sĩ Trung Quốc thời kỳ đổi mới, anh ta là người chuyên đi giúp đỡ người khác mà không cần người đa báo đáp lại mình) bị người đời rèm pha, dè bỉu, khinh thường, còn những nhân sĩ thành công chuyên câu kết với quan lại giết người đốt của thì trở thành thần tượng của đại đa số quần chúng, thì cái dân tộc này thực sự đúng là đã mắc phải căn bệnh cực kỳ đáng thương.

Tần Lạc do mắc phải một căn bệnh kỳ quái, nên đã phải tách rời cái xã hội này quá lâu, vì thế mà hắn rất may mắn đã không bị nhiễm phải loài virut xã hội độc hại này.

Hắn là một người khỏe mạnh, khi hắn nhìn thấy người ta thì đều cho rằng người ta bị mắc bệnh, bị có vấn đề .

Thế nhưng, trong con mắt của những người bệnh đó, thì hắn cũng là một người có vấn đề không hơn không kém?

Chẳng có tiền tài, chẳng có danh vọng, vậy mà hắn lại đi đối mặt với nguy hiểm như vậy để cứu một người chẳng có gì liên quan đến mình, đây không phải bị bệnh thì là cái gì?

Đúng là bị bệnh thật rồi!

Nhưng, Tần Lạc chính là Tần Lạc, trăm ngàn năm qua mới có một Tần Lạc duy nhất. Có thể ngày trước cũng có, nhưng họ đều chết hết cả rồi, và cũng có thể là sau này có nhưng họ vẫn chưa xuất hiện.

Vì thế nên, Tần Lạc biết mình đang và đã làm gì, và hắn càng biết rõ hơn, đó là hắn biết hắn muốn gì.

Khi một người đàn ông trở nên cố chấp, tự khắc sẽ toát ra một vẻ cuốn hút đến mê hồn, ngay cả tiên nữ trên trời cũng chủ động kéo váy của mình ra mà sà vào lòng hắn.

"Tôi vẫn tin anh, giống như phó bộ trưởng tin anh vậy." Minh Hạo vỗ mạnh vào vai Tần Lạc mấy cái, sau đó chạy đến bên cô gái mặc áo đỏ xem xét lại tình hình vết thương.

"Không sao chứ?" Vương Dưỡng Tâm đi đến hỏi. Xảy ra chuyện như vậy khiến tâm tình của hắn cũng trở nên não nề. Nụ cười luôn luôn túc trực trên môi của hắn, giờ đây cũng mất hút tự lúc nào không hay.

"Không sao." Tần Lạc lắc đầu nói. "Chỉ là tôi đã làm một việc ngu ngốc."

Vương Dưỡng Tâm cười nói: "Đừng lo. Không phải mấy người chúng tôi đều đứng sau cùng làm với anh sao? Ai nói gì ấy nhỉ? Vốn trên đời này không có người ngu ngốc, nhưng có người cầm đầu ngu ngốc, vì vậy mà những người ngu ngốc ở phía sau cũng ngày một nhiều lên."

Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm nhìn nhau cười lớn, sự ăn ý giữa hai người đàn ông chính là ở đây.

Đợi đến khi cô gái mặc áo đỏ cảm thấy thân thể suy yếu, mệt mỏi mà đã ngủ thiếp đi thì Minh Hạo mới thúc giục mọi người khiêng cô gái đó tiếp tục tiến bước về phía trước.

Không thể vì xảy ra chuyện như vậy mà dừng lại ở đây hoặc quay ngược trở lại, vì phía trước mặt vẫn còn rất nhiều đồng bào gặp nạn đang đợi họ.

Có điều, lần đi này không còn ai nói gì nữa, không có ai chụp ảnh, cũng không có tiếng thét gào hưng phấn khi bắt gặp những hòn đá có hình thù kỳ quái giống ngực của một người phụ nữ, hoặc giống của quý của một người đàn ông nữa. Bây giờ, thay vào đó là sự im lặng chết choc bao trùm lên tất cả.

Lúc này, không gian chỉ còn tiếng giầy dẫm trên đất hoặc bùn, và tiếng thở hổn hển phát ra từ lồng ngực của mỗi người mà thôi.

Thỉnh thoảng có những con côn trùng không tên hoặc những con ong chẳng may rơi vào người họ, cũng bị họ đập chết một cách không thương tiếc___.

Không khí nặng nề đến đáng sợ, họ đều hiểu được mình sắp phải đối mặt với một trận đấu vô cùng khốc liệt.

Đúng vậy, là một cuộc chiến.

Đối thủ của bọn họ là một loài mãnh thú không chỗ nào là không thể lọt qua, có trang thiết bị vũ khí tiên tiến và một bộ cánh ở tốc độ cao.

May mắn là suốt dọc đường đi, không có thêm ai bị tấn công bởi muỗi mặt người nữa.

Tần Lạc đi bên cạnh trưởng thôn, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau. Mặc dù tiếng phổ thông của trưởng thôn không được chuẩn lắm, nhưng thái độ phối hợp thì lại rất tốt, trả lời câu hỏi của Tần Lạc không sót câu nào.

Suốt dọc đường trò chuyện, Tần Lạc cũng biết được không ít.

Cửu Chi Hoa là một thôn có khoảng vài trăm hộ dân sinh sống, thanh niên trai tráng trong thôn thì hầu hết đều đi nơi khác làm công, trong thôn bây giờ chỉ còn có mẹ trẻ con thơ.

Lần dịch bệnh này chủ yếu xuất hiện ở thôn Cửu Chi Hoa, cũng là sau khi trong thôn phát hiện ra có muỗi mặt người thì đã có những trường hợp bị muỗi cắn dẫn đến tử vong. Tần Lạc hỏi xem mấy thôn khác có không thì thôn trưởng đều lắc đầu, nói rằng có lẽ là không có.

Tần Lạc hỏi kỹ mới biết, hóa ra ở cái nơi rừng núi hẻo lánh thế này thì khoảng cách giữa hai thôn với nhau là vô cùng xa. Thôn Cửu Chi Hoa của bọn họ ở bên núi này thì một thôn khác có lẽ sẽ ở bên núi phía kia.

Tần Lạc nghĩ, có lẽ đây cũng là biện pháp cách ly dịch bệnh một cách tự nhiên mà lại tốt nhất.

Trong thôn không có sóng điện thoại, không có đường quốc lộ, còn người đưa phát thư thì một tháng mới vào trong thôn một lần.

Cũng may mà trong thôn còn có điện. Điều này làm Tần Lạc thở phào một cái nhẹ nhõm hẳn đi.

Ánh sang văn minh, đối với đội cứu viện bọn họ mà nói thì nó quả thực là quý giá vô cùng.

"Tần tiên sinh." Một người phụ nữ đột nhiên cất tiếng gọi, làm đứt đoạn câu chuyên giữa Tần Lạc và thôn trưởng.

Tần Lạc ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy người vừa gọi chính là Vương Du, một người cứ cặm cụi đi một mình, trên tay luôn cầm một chiếc bình thủy tinh, tay đeo một đôi găng da dùng để bắt sâu bọ.


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status