Minh Hạo ngồi ở phía bên tay phải nói: "Hay là để tôi giải thích cho."
Tần Lạc gật đầu cười nói: "Làm phiên Minh đại ca rồi."
"Khách sáo thế làm gì chứ? Chuyện về sau này, tôi còn phải làm phiền mấy người mà." Minh Hạo nói. Ngay sau đó, anh ta liền nghiêm mặt lại, nói: "Trong bộ nhận được báo cáo từ Tỉnh Vân Điền, chỗ họ có một huyện thành, có không ít người bị một loại muỗi kỳ quái đốt cho bị thương. Hiện nay đã xuất hiện bốn trường hợp bị tử vong. Bọn họ đã tạm thời điều tổ chuyên gia đông tây y đến địa phương đó, mặc dù hiện tại đã tạm ngăn chặn được tình hình nghiêm trọng trước mắt, nhưng lại không có biện pháp gì đối phó được với loại virut này.
"Những người bệnh trúng độc đó nếu mà không được điều trị kịp thời, thì tỉ lệ tử vong sẽ tiếp tục gia tăng. Trên bộ sau khi nhận được báo cáo này, thì ngay lập tức quyết định thành lập một tổ chuyên gia đến đó trợ giúp."
Minh Hạo nhìn Tần Lạc nói: "Dựa theo ý của bộ thì đội cứu viện khẩn cấp lần này gồm có mười bác sỹ trung y và hai mươi bác sỹ tây y. Bên tây y thì chủ yếu là điều động các bác sĩ giỏi nhất từ những bệnh viện lớn ở Yến Kinh, còn bên trung y thì____ Phó bộ trưởng Thái có ý là muốn có được sự tham gia cứu viện của Công Hội Trung Y."
"Tôi không có ý kiến gì hết. Chỉ cần chúng tôi làm được, thì sẽ dốc hết sức mình." Tần Lạc kịp thời tỏ thái độ nói. "Tình hình phát bệnh của bệnh nhân là thế nào? Có đặc tính gì rõ rệt không? Kết quả thảo luận của mọi người ra sao?"
"Theo như báo cáo mà tỉnh Vân Điền gửi đến, thì thủ phạm đi đầu chính là tụ trân sát thủ ____một loại muỗi mặt người gây nên." Minh Hạo vừa nói vừa đưa ra một xấp tài liệu.
Tần Lạc đón lấy tập tài liệu, nhìn một lát rồi nói: "Tình trạng phát bệnh của bệnh nhân có phần giống với sốt xuất huyết. Chỉ có điều vẫn chưa được đến hiện trường tận mắt quan sát, nên chúng tôi cũng không nắm chắc một cách chính xác được."
Minh Hạo đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: "Bây giờ là mười hai giờ ba phút trưa. Nếu cậu đồng ý đem theo người đi đến đó thì chúng ta sẽ tập trung ở sân bay Yến Kinh vào lúc hai giờ ba mươi phút. Có máy bay chuyên dụng đưa chúng ta đến sân bay Vân Điền. Sau khi đến đó, sẽ có người của tỉnh Vân Điền đến đón chúng ta."
"Chúng ta?" Tần Lạc hỏi lại.
Minh Hạo gật đầu, nói: "Đúng vậy." Phó bộ trưởng Thái đã giao trọng trách nặng nề này cho tôi. Tổ chuyện gia lần này sẽ do tôi dẫn."
Tần Lạc gật gật đầu cười với anh ta, biết đây là Thái Công Minh đào tạo trợ thủ bên cạnh mình. Hắn quay đầu ra nói với Lâm Hoán Khê: "Hiện giờ bên cạnh anh có bốn người, em tìm thêm cho anh sáu người thích hợp nữa trong Công Hội nhé."
"Em đã chuẩn bị xong đâu đấy hết cả rồi." Lâm Hoán Khê nói. "Chỉ có điều, em còn chuẩn bị thêm hai người nữa."
Nàng không hề biết lần này Tần Lạc lại đưa về thêm hai đàn em, nên đã chuẩn bị trước tám người cho hắn.
Tần Lạc rất cảm kích sự thấu hiểu lòng người của nàng, muốn đưa tay ra vỗ vỗ vào đùi nàng, nhưng thiết nghĩ chỗ này không được thích hợp cho lắm, nên lại ngượng ngùng thu tay về.
Lâm Hoán Khê hơi nhếch miệng cười hiểu ý, nhưng đó chỉ là một nụ cười thoáng qua, Tần Lạc không hề phát hiện ra ẩn ý đó của nàng..
"Đây là danh sách." Lâm Hoán Khê đưa cho Tần Lạc danh sách mà nàng đã chuẩn bị từ trước, nói.
Tần Lạc nhìn một lượt rồi nói với Vương Tu Thân: "Sư phụ, người có tuổi như vậy rồi, không cần đi theo bọn con đâu, Vân Điền núi cao đường xa, giao thông lại không thuận tiện, sức khỏe của người ____."
"Không sao. Cái thân già này vẫn có thể lăn lộn được." Vương Tu Thân nói.
Tần Lạc liếc nhìn Vương Dưỡng Tâm một cái rồi nói: "Sư phụ. Người cứ ở lại Yến Kinh đi. Chỗ này của chúng ta cũng cần có một lão tướng ở đây mới được. Hơn nữa, chúng con sẽ báo cáo kịp thời tất cả tình hình ở đó cho người. Người tuy ở Yến Kinh nhưng cũng có thể chỉ huy chúng con làm việc."
Tần Lạc đã từng tới Vân Điền, nên hắn biết địa hình nơi đó nguy hiểm chừng nào, hơn nữa, hiện giờ ở đó đang là mùa mưa nước lớn, khí độc tràn ngập khắp nơi, rất có hại cho sức khỏe con người.
Người trẻ tuổi còn có thể cố được, nhưng sư phụ cũng tuổi cao sức yếu rồi, lại phải đi theo chịu đựng sự cực nhọc này, Tần Lạc thực sự lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Vương Tu Thân cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ trong câu nói của Tần Lạc, bèn cười nói: "Được rồi. Ta cũng không đi theo làm vướng chân vướng cẳng mấy người thanh niên trẻ các cậu nữa. Nhưng mấy người các cậu phải thông báo kịp thời tình hình ở đó về Yến Kinh nhé, các cậu cũng phải để một ông già như ta đây góp một phần nhiệt huyết còn lại cho cái quốc gia này."
"Chúng con sẽ làm thế." Tần Lạc nói.
Hội nghị kết thúc, Tần Lạc đi theo sau Lâm Hoán Khê đến phòng làm việc của nàng.
/1521
|