Lúc này đây, không chỉ sắc mặt Âu Dương Lâm khó coi, ngay cả Âu Dương Mẫn công phu dưỡng khí cao thâm cũng ngồi không yên. Ánh mắt như đao, ngôn ngữ như kiếm, lạnh giọng quát: "Không biết lớn nhỏ, nói năng càn rỡ. Cũng không xem thử đây là chỗ nào".
Tần Lạc cười lạnh nhìn gã, nói: "Tôi thừa nhận, dùng loại thái độ này mà đối mặt với các tiền bối Trung y như các người là có chút khinh cuồng thất lễ. Nhưng nếu lúc các người còn trẻ, cũng có thể khinh cuồng như vậy thì Trung y đã không yên lặng mấy chục năm, thậm chí để một số người bảo bãi bỏ, đến nay nguyên khí đại thương, vẫn chưa có cách khôi phục lại".
"Lúc đó, nếu các người có thể khinh cuồng một hồi, có thể càn rỡ một hồi, lần gặp mặt này, tôi nhất định sẽ lấy ba vái chín lạy mà cảm tạ các người vì Trung y mà làm hết thảy".
Không biết chuyện gì xảy ra, Tần Lạc hôm nay rất muốn phát tiết cơn giận, muốn đè cũng không đè được.
Những người này gánh vác sứ mệnh cứu vớt và kéo dài Trung y, nhưng lại chỉ biết tranh chấp nhau, ngồi không ăn bám, không muốn làm.
Bọn họ chịu ơn huệ của Trung y, cả đám hầu bao căng đầy, nhưng lại không chút bận tâm tới hiện trạng sinh tồn của Trung y. Quên trách nhiệm, quên sứ mạng, không có cảm giác vinh dự… chẳng hiểu con mắt của các bậc tiên hiền có mù không, sao lại giao Trung y vào tay của những Trung y này nhỉ?
Vô năng không phải là tội. Mà tội ác tày trời chính là những người kia rõ ràng có năng lực, nhưng lại là những tên khốn kiếp chiếm nhà xí lại ỉa không ra. Người như thế, có thể kéo thẳng ra ngoài xử bắn nửa tiếng.
Yêu thích Trung y bao nhiêu thì hận những người này bấy nhiêu, khiến tâm tình Tần Lạc có chút kích động. Luôn muốn mắng vài câu, nói vài câu trào phúng không tốt mới có thể cảm thấy dễ chịu một chút.
"Họ Tần, anh có điên không? Anh tưởng anh là chúa cứu thế chắc? Chỉ bằng một mình anh, anh cho rằng anh có thể làm ra được chuyện gì? Anh cho rằng anh có thể cứu vớt Trung y? Anh đứng là kẻ điên nằm mộng". Âu Dương Lâm đi tới trước mặt Tần Lạc, định lôi hắn ra ngoài.
Khách quý xem lễ này, không có cũng được.
Gã không tin, chỉ một Tần Lạc là có thể làm ra trận chiến lớn, lấy thực lực Quỷ y phái của mình, còn lo không cứu vớt được Trung y ư?
Nếu lần đại hội đấu y này, Quỷ y phái có thể giải hòa với hai nhà kia, cộng đồng vì một mục tiêu này mà cố gắng. Còn lo đại sự không thành sao?
"Phải làm thật nhiều chuyện, cứu thật nhiều người, mới có thể được người ta gọi là chúa cứu thế". Tần Lạc nhìn mấy vị trước mắt giọng mỉa mai, cười lạnh nói: "Các người tưởng rằng chỉ động miệng lưỡi, hô vài câu khẩu hiệu, nâng biển Trung y chính thông, thì bản thân chính là chúa cứu thế sao?"
"Về phần tôi có thể làm ra chuyện gì, tôi rất chờ mong, các người cũng nên chờ mong". Trong giọng nói của Tần Lạc có chút buồn bã, cũng có chút cô độc mất mát. "Là một thầy thuốc chịu ân huệ sâu sắc của Trung y mà nói, nếu điều gì tôi có thể làm thì tôi đều làm toàn bộ. Cho dù không thể thành công, không thể đưa Trung y tới mỗi một góc của thế giới, thì lúc tôi rời đi, có thể chứa vài phần tiếc nuối, nhưng tôi tuyệt sẽ không hối hận".
"Các vị, tự thu xếp vậy". Tần Lạc nói xong, nhìn Vương Dưỡng Tâm một cái. Vương Dưỡng Tâm hiểu ý, hai người xoay người đi ra ngoài.
Con bà nó, không cần các người đuổi người. Đại gia còn không thèm ở lại đây ấy chứ.
Là các người ngại chạy tới cửa tìm mắng, lại tự mình đem người mới tôi tới, bây giờ lại ngại đuổi khách đi. Người hả, một khi số lần ngại mà nhiều, thì sẽ thành bị coi thường.
Quỷ y phái này, nói thẳng là bị coi thường. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|