Vì Tôn Nhân Diệu nhúng tay vào việc này Tần Lạc cũng không quan tâm tới việc đó nữa.
Dựa vào bản tính chó điên của Tôn Nhân Diệu, kiểu gì hắn cũng cắn cho kẻ thù của hắn một miếng.
Tần Lạc cảm thấy thương cảm cho gã Đầu Trọc, gã rơi vào tay một đối thủ như Tôn Nhân Diệu, gã sẽ không có một cuộc sống yên ổn, sẽ vô cùng thê thảm.
Thế nhưng với thân phận một nhân viên chính phủ như hắn mà có thể làm cho mấy tên côn đồ cúi đầu nghe lệnh chứng minh chính bản thân gã cũng có vấn đề. Hơn nữa khi nói chuyện gã cũng không kiêng dè gì, dám ngang nhiên kéo người tới nơi đông đúc nhất Dương Thành này đánh nhau, nhất là gã dám giở trò bỉ ổi với một cô bé con trước mặt mọi người cũng đủ chứng minh gã hoàn toàn là đồ cặn bã.
Người như thế cũng không cần phải thương cảm.
Tôn Nhân Diệu nhìn Bối Bối đang chơi đùa với miếng ngọc bội trong lòng Tần Lạc nói: "Bây giờ ba người đang vui vẻ với nhau nếu lúc này mời anh cùng chị dâu ra ngoài chơi đương nhiên không hợp lý chút nào. Thế này đi, ngày mai tôi sẽ cho xe tới đón hai người, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau hàn huyên. Anh vẫn chưa biết lái xe, đúng không? Nếu như anh học được lái xe, tôi sẽ ra ga ra xe chọn một cái cho anh dùng. Mấy cái xe ở nhà anh tôi nhìn không cái nào vừa mắt".
Tần Lạc cười nói: "Được rồi. Ngày mai cũng rỗi rãi, tôi và Hoán Khê ở nhà chờ cậu. Về phần xe cộ, tạm thời không dùng vì tôi vẫn chưa có bằng lái xe".
"Ôi, xe hơi không thể so với điện thoại di động, hay máy tính. Xe hơi không có tia bức xạ gì cả. Nếu có thời gian anh hãy học lái xe đi, cũng nhanh thôi. Hay để tôi dậy anh nhé? Tôi dậy chắc chắn rất nhanh, chỉ ba tiếng là anh có thể tự lái xe rồi" Tôn Nhân Diệu cười ha hả nói.
"Cứ từ từ" Tần Lạc nói: "Cuối năm, cậu cũng bận nhiều chuyện. Đợi khi quay lại Yến Kinh tôi sẽ học".
"Anh vẫn còn muốn tới Yến Kinh?" Tôn Nhân Diệu nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy' Tần Lạc gật đầu.
"Ôi, sao anh cứ tự hành hạ bản thân mình nhỉ? Yến Kinh là nơi nguy hiểm. Nếu không phải năm nào cũng phải về thăm ông ngoại, tôi sẽ không bao giờ tới đó. Ở Dương Thành này không ai dám động tới bản thân mình cả" Tôn Nhân Diệu kinh ngạc nói. Nguồn truyện:
/1521
|