Ngồi trong xe Hummer, Tần Lạc mê mẩn ngắm khẩu súng lục màu đen trong tay.
"Tại sao lại gọi khẩu súng này là Tiểu Hắc? Tôi thấy cái tên này không uy phong. Gọi là Hắc Ưng có được không? Hay gọi là Súng Truy Hồn Đọat Mệnh?" Tần Lạc quay sang hỏi Ly.
Ly liếc mắt nhìn khẩu súng trên tay Tần Lạc rồi nói: "Hỏa Dược không chỉ là một tay súng thần, mà còn là một cao thủ chữa súng. Tiểu Hắc là khẩu súng đầu tiên anh ta sửa được, dùng cho tới tận bây giờ. Cho tới khi tặng anh khẩu súng này, anh ta chưa từng trao đổi súng".
Dừng lại một lát rồi Ly nói tiếp: "Hỏa Dược có nuôi một con chó ngao, nuôi được sáu năm. Tên của nó là Tiểu Hắc".
"Tiểu Hắc ư?" Tần Lạc hỏi. Hắn đương nhiên hỏi về con chó ngao đó.
"Chết rồi. Khi Hỏa Dược trúng mai phục nó đã nhảy lên đỡ đạn cho Hỏa Dược" Giọng nói của Ly buồn buồn.
Ngay cả động vật cũng biết giữ nhà, bảo vệ chủ nhân. Loài người chúng ta thì đang làm gì?
Tần Lạc trầm tư một lát rồi cười nói: "Cái tên Tiểu Hắc này cũng hay lắm. Sau này tôi cũng gọi nó là Tiểu Hắc".
Ly không nói gì nữa chăm chú lái xe.
Không biết tại sao tốc độ của xe cũng không nhanh lắm, xe chạy chậm như tâm tình của Ly lúc này.
Xe dừng lại trước cổng tiểu khu, Tần Lạc mở cửa xe, hắn chợt nhớ ra quay đầu nói với Ly: "Tối mai tôi sẽ về nhà. Chúc cô ngày tết vui vẻ".
"Cám ơn" Ly nói. Vẻ mặt của nàng rất bình thản không giống với vẻ mặt thường ngày của nàng chút nào.
Như trước kia hoặc là nàng sẽ hung hăng chửi mắng Tần Lạc mấy câu, hay hai người sẽ đấu khẩu mấy câu sau đó nàng lái xe phóng như bay.
"Sao vậy?" Tần Lạc xuống xe nhưng hắn chưa rời khỏi mà hắn ghé đầu vào cửa xe hỏi.
"Ngày mai, tôi phải ra ngoài thi hành nhiệm vụ" Ly nói.
"Ngày mai? Sắp đến tết rồi tại sao vẫn phải đi làm nhiệm vụ?" Tần Lạc sốt ruột hỏi. Hắn không biết tại sao tự nhiên hắn cảm thấy lo lắng cho cô gái này.
"Có ai quy định ngày tết không phải đi làm nhiệm vụ không?" Ly hỏi lại.
"…" Tần Lạc há hốc mồm không trả lời được.
Đúng vậy, có ai quy định như vậy không? Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|