Đại địa rộng lớn vô cùng, vùng hoang dã bị tuyết trắng bao trùm. Một thiếu niên chân trần chạy trên tuyết sâu, còn cô gái xinh đẹp nằm trên lưng thiếu niên thì vừa đáng thương lại vừa hạnh phúc.
Trên con đường quanh co, trên mặt tuyết không có người bước qua, lưu lại một hàng bước chân nghiêng ngả. Vết chân rất sâu và dài, sâu đến nỗi khi thiếu nữ già đi cũng sẽ không quên được, còn dài đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được điểm cuối. Giống như là xuyên qua thời không, lan đến một thế giới đồng thoại xinh đẹp khác.
Cuối cùng, khi thể lực của Tần Lạc sắp cạn kiệt thì cũng tới được nội thành.
Càng may mắn hơn là có một chiếc xe taxi đang đi về phía này.
"Taxi." Tần Lạc mặt đầy kinh hỉ, đưa tay ra vẫy.
Két!
Xe bắn bùn vào đầy người hắn, sau đó đi lướt nhanh qua người hắn.
Hình tượng của bọn họ thế này, có ai dám dừng xe lại đây?
Cho đến lúc sau khi ba chiếc taxi chạy lướt qua họ, mới có một người lái xe taxi hảo tâm dừng xe lại trước mặt họ,
"Có chuyện gì? Sao ướt sũng vậy?" Ông bác lái xe vừa chạy xuống mở cửa vừa trách móc. Giống như là đang đối diện với đứa cháu của mình vậy.
"Ngã xuống nước." Tần Lạc xấu hổ nói. "Bác à, đi tới quân khu đại viện."
"Được, đi đây." Ông bác bước vào xe, xoa xoa tay rồi mới cầm vô lăng, nói: "Trời lạnh như thế này mà rơi xuống nước, thực sự là còn muốn sống nữa không đấy. Người trẻ tuổi các cô các cậu... ài."
Tới trước cửa quân khu đại viện, taxi không được phép tiến vào. Tần Lạc lôi tất cả tiền có trên người ra, nói với ông bác lái taxi: "Bác à, tiền bị ướt hết rồi. Bác cầm tạm nhé."
Sau đó nhét tất cả tiền vào trong tay ông bác lái taxi, rồi cõng Vương Cửu Cửu chạy vào trong.
Ông bác kéo chỗ tiền đã bó thành túm ở trong lòng bàn tay ra, hét lên: "Chàng trai, nhiều quá rồi, nhiều quá rồi."
Tần Lạc cười cười, không trả lời.
Người tốt thì nên được báo đáp tốt.
Con gái mãi chưa quay về, Trương Nghi Y vẫn ngồi ở trong phòng khách không dám ngủ.
Nghe được ngoài cửa vườn có tiếng gõ cửa, không cần cảnh vệ giúp, bà ta đã mặc quần áo, cầm giày chạy ra ngoài mở cửa vườn.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy? Cửu Cửu sao thế này?" Trương Nghi Y thấy Vương Cửu Cửu được Tần Lạc cõng về, sắc mặt thoáng chốc đã thay đổi, đầy vẻ lo lắng hỏi Tần Lạc.
"Con không sao đâu." Vương Cửu Cửu nhìn mẹ, cười nói. Bạn đang đọc truyện tại
/1521
|