Hai mắt thật to, lông mi thật dài, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, màu da trắng nõn, thoạt nhìn đúng là một mỹ nhân, không, mỹ nam.
Giống như chịu ủy khuất gì, khuôn mặt nhỏ nhắn như khóc như than, khiến người ta thấy thương tiếc.
Nhưng mà, biến hóa của khuôn mặt, làm cho người ta nhìn đã thấy đủ.
Lúc hắn nhìn đến Văn Nhân Mục Nguyệt, vẫn mặt muốn khóc. Đợi đến khi hắn phát hiện Tần Lạc cũng từ trong xe chui ra xong, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc liền nín khóc mỉm cười, cao hứng nói: "Anh rể cũng tới. Thật tốt quá. Thật tốt quá".
Giống như Tần Lạc chính là cột trụ của hắn, chính là cây cỏ cứu mạng của hắn.
"Không được khóc". Tần Lạc nghiêm mặt quát lên.
"Em không có khóc nha. Em không có". Hắn vừa giải thích, vừa đưa tay chùi mắt.
Tần Lạc quả thật bị hắn chọc tức, người này lúc nào có thể giống một nam nhân đây? Vốn cho là hắn đã thay đổi, cũng quả thật thay đổi không ít. Nhưng mà gặp phải sự cố mang tính đột phát, hắn vẫn dễ bị kích động.
" Lão gia người đang ở chỗ nào?" Tần Lạc hỏi.
"Ở trong phòng đó. Anh rể, em dẫn anh qua". Văn Nhân Chiếu xum xoe, dẫn đường ở phía trước.
Thấy Tần Lạc, hắn không ngờ xem nhẹ cả chị mình. Có điều, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không để ý. Bình thường đều nàng phát lệnh, quả thật cũng có chút mệt mỏi. Cũng chỉ ở lúc có Tần Lạc nàng có thể giao cho hắn toàn bộ mọi chuyện, tùy ý hắn thay mình chỉ huy, tùy hắn thay mình làm chủ, có lẽ loại cảm giác như vậy gọi là dựa giẫm đi?
Lão gia Văn Nhân Đình bị bệnh, điều này đối với gia tộc Văn Nhân mà nói chính là việc lớn. Cho nên, quản gia phụ trách chiếu cố lão trước tiên liền báo cho thành viên quan trọng của nhà Văn Nhân.
Lỡ như lão gia có chuyện không hay xảy ra, cuối cùng lập di chúc gì đó, cũng không phải cần toàn bộ thành viên đến đông đủ sao?
Thật ra bác Thủy là người đầu tiên gọi điện thoại cho Văn Nhân Mục Nguyệt, bởi vì nàng là gia chủ hiện giờ của gia tộc Văn Nhân, hơn nữa nắm giữ kỳ hạm thương nghiệp của gia tộc. Nhưng bởi vì lúc Văn Nhân Mục Nguyệt nhận điện thoại đúng lúc ở trung tâm thành phố, hơn nữa trên đường có mấy chỗ bị chặn, mấy chú bác anh em họ của nàng lại quá nhiệt tình, ngược lại còn tới trước một bước so với nàng.
Bên ngoài hành lang đứng đầy người, Văn Nhân Hữu Chí, Văn Nhân Tự Tức, còn mó mấy em họ, toàn bộ thành viên đều đến đông đủ, cũng chỉ có Văn Nhân Nhã Ca bị trục xuất khỏi cửa không có cơ hội chạy tới. Ba anh em Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn cùng với Văn Nhân Tiệp đứng ở trong phòng, đang đợi mà mặt đầy vẻ nôn nóng.
/1521
|