Bác sĩ thiên tài

Chương 1332: Lưỡng bại câu thương

/1521


Ngày thứ ba, doanh thu cả ngày của "Thiếu niên y vương" đạt đến 150 triệu vé.

Đây là một con số kinh người, không chỉ chấn kinh cả đám Phùng Đại Cương, Cao Hi Vọng, còn chấn kinh cả giới công nghiệp.

Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ luật sắt về doanh thu không chính xác sao?

Không phải nói bất cứ một bộ phim gì đến ngày thứ ba doanh thu đều sẽ giảm xuống sao? Sao "Thiếu niên y vương" Không chỉ không giảm xuống, còn tăng thêm 50%?

Phùng Đại Cương nghĩ mãi mà không rõ, Cao Hi Vọng nghĩ mãi mà không rõ, Tần Lạc nhận được tin mừng của Phùng Đại Cương cũng nghĩ mãi mà không rõ.

" Có lẽ mọi người cảm thấy hay đó". Tần Lạc vừa cười vừa nói. Nghe được tin tức doanh thu bán đắt hắn vẫn phi thường vui vẻ, dù sao vẫn tốt hơn không người nào hỏi thăm.

Hơn nữa, hắn và điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ ký chính là phần trăm doanh thu.

Hắn có thể đạt được nguồn thu 8% từ phim, số tiền với hắn mà nói không phải là quá nhiều, nhưng cũng ý nghĩa phi phàm.

Điều kiện này với Tần Lạc mà nói là rất không tệ, nhưng với điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ lại tương đối hà khắc. Nhưng, đại phú bà Văn Nhân Mục Nguyệt này đồng ý tặng tiền, Tần Lạc cũng không có lý do cự tuyệt.

"Phải đó. Bên Cao tổng đang làm điều tra nghiên cứu, xem thử là nguyên nhân gì làm cho doanh thu lại cao hơn nữa". Phùng Đại Cương ở bên kia điện thoại cười ha ha, mặc dù không thấy mặt, cũng có thể tưởng tượng mặt hắn thành cái dạng gì rồi. "Có điều, khả năng anh nói cũng rất lớn. Đây thuộc về dạng danh tiếng tiêu thụ. Hai ngày trước doanh thu quá cao, truyền thông náo nhiệt, người xem đều nghĩ đến xem thử bộ phim này rốt cuộc tại sao lại hot như thế... vì vậy, doanh thu tăng cao là không thể tránh được".

" Hy vọng có thể giữ thế như vậy". Tần Lạc nói.

" Yên tâm đi. Nhất định có thể giữ được. Ở giai đoạn cuối công ty còn có thể làm một số hoạt động tiêu thụ". Phùng Đại Cương nói.

" Các ngươi là chuyên gia phương diện này. Tôi tin tưởng các người".

"Vẫn phải cảm ơn Tần Lạc đó". Phùng Đại Cương vô hạn cảm thán nói. "Nói thật, lúc ban đầu tôi còn rất lo lắng. Lo lắng bộ phim này sẽ hỏng. Không ngờ ở trong ba ngày ngắn ngủi lại đạt được doanh thu cao như vậy... tôi có dự cảm, đây có lẽ là đỉnh phong trong cuộc đời chúng ta".

"Phùng đạo không cần khách khí như vậy, tôi quả thật không có làm gì". Tần Lạc khiêm tốn nói. Bây giờ tất cả mọi người quy công lao lên đầu hắn, khiến hắn rất ngại.

Hắn xác thực không làm gì cả, chuyện duy nhất tham dự chính là đổi nam nữ diễn viên.

Phùng Đại Cương cười cười, hỏi: "Tần Lạc, anh có xem "Tuần san giải trí" hôm nay chưa?"

"Còn chưa xem". Tần Lạc nói. "Trong nhà không đặt tập báo này".

" "Tuần san giải trí" tiên đoán bộ phim thể truyện ký này có thể vượt qua "Avatar", nói thật, tôi rất bất an..."

" "Avatar"? "Tần Lạc từng nghe về "Avatar", biếtrõ đây là một bộ phim 3d vô cùng hot, doanh thu ở trong Trung Quốc rất cao. Nhưng hắn cũng chưa từng đi rạp coi.

"Ừ. Doanh thu "Avatar" ở trong nước là 200 triệu đô la, đổi tệ Trung Quốc là 1 tỷ 320 triệu. Đây là một ngọn núi cao khó có thể vượt qua, đến nay vẫn không có bất cứ bộ phim tiếng Trung nào có thể vượt qua. Có điều, cũng chính bởi bì nó cao, cho nên mỗi đạo diễn đều xem nó là mục tiêu để vượt qua".

Tần Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Làm hết sức mà thôi. Có lẽ thực sự có thể đấy".

" Chỉ mong vậy". Phùng Đại Cương cười khổ. Hắn không có giải thích cho Tần Lạc lo lắng của mình.

Nếu vượt qua, chính mình sẽ thành người có địa vị nhất trong phim Trung Quốc, thậm chí trong phạm vi phim cả thế giới.

Nhưng, nếu không vượt qua được, hơn nữa chênh lệch quá lớn, hắn sẽ trở thành trò cười của vô số người... Không có biện pháp, ai bảo anh khoác lác? Mặc dù cửa này không phải mình khen, là người khác khen thay hắn. Nhưng, mọi người sẽ ghi khoản này lên đầu anh.

Cúp điện thoại, Tần Lạc cười nói với Lâm Hoán Khê: "Doanh thu cũng không tệ lắm. Cảm xúc mọi người đều rất cao".

"Em biết sẽ hot mà". Lâm Hoán Khê giơ cameras sau khi chụp hộ Bối Bối và Khổng Tước, lên tiếng nói.

"Vì sao?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì bọn họ cần một người như anh". Lâm Hoán Khê nói.

"Cần một người như anh?" Tần Lạc lâm vào trầm tư.

Đúng vậy. Chính vì biết Trung Quốc cần một người như vậy, cho nên, hắn liền thành một người như vậy.

"Mẹ, mẹ, con muốn cùng ba với gấu trúc cùng chụp ảnh". Bối Bối nhảy lên trước mặt gấu mèo Phán Phán hô.

Tần Lạc cười đi tới, bế Bối Bối từ dưới đất lên, sau đó đứng ở cạnh gấu mèo trong lồng, tùy ý Lâm Hoán Khê ấn nút cameras.

Hôm nay là chủ nhật, Lâm Hoán Khê đáp ứng dẫn Bối Bối đi vườn bách thú chơi. Tần Lạc hôm nay không có việc gì, cũng đi theo.

Bối Bối đã lâu không ra ngoài chơi, vui vẻ là tất nhiên. Thấy Bối Bối cao hứng như vậy, tâm tình Tần Lạc cùng Lâm Hoán Khê cũng không kìm nổi mà tốt lên.

Lâm Hoán Khê vẫn luôn đắm chìm ở trong tử vong của Lâm không thoát ra được, một mặt là bi thương, một mặt khác là áy náy, cho nên khôi phục tương đối chậm.

Tần Lạc cũng tận khả năng mà bồi ở bên cạnh nàng, đi ra ngoài ăn cơm, đi dạo phố, bảo quán hoa tặng hoa... lại thêm có cục cưng vui vẻ Bối Bối, tâm tình của nàng cũng dần dần tốt lên.

"Ba, con đói bụng". Bối Bối che bụng nhỏ của mình nói.

Tần Lạc lấy điện thoại ra xem giờ, nói: "Được rồi. Ba mời con đi ăn tiệc lớn".

"Đi mau. Ăn tiệc lớn thôi". Bối Bối chạy ở phía trước.

Ra khỏi vườn bách thú, lúc đang đi tới chỗ bọn họ đỗ xe, một người đàn ông còn trẻ đi về phía này.

Nam nhân thoạt nhìn chưa tới 30 tuổi, tướng mạo bình thường, quần áo bất phàm, đeo một cái kính không gọng, thoạt nhìn không khiến người ta ghét, ngược lại còn có vẻ nho nhã.

Đầu to rất nhạy bén, người hơi nghiêng, thân thể liền chắn trước mặt nam nhân trẻ tuổi.

"Tôi tìm Tần Lạc ". Nam nhân trẻ tuổi bất mãn mà nhìn đầu to một cái, nói.

"Anh là ai?" Giọng đầu to nặng nề hỏi. Hơi không cẩn thận, hắn sẽ quăng người này xuống đất.

" Hoàng Long ".

" Hoàng Long là ai? "

"Anh..."

"Đầu to, để hắn tới đi". Tần Lạc vừa cười vừa nói.

Đầu to nghiêng người tránh ra, Hoàng Long lúc này đi tới trước mặt Tần Lạc.

"Làm quen một chút. Hoàng Long ". Hoàng Long vươn tay về phía Tần Lạc.

Tần Lạc không đưa tay bắt, nói: "Có chuyện gì không?"

Hung cơ trong mắt Hoàng Long hiện ra, có điều rất nhanh liền khôi phục bình thường, thu tay mình lại, nói: "Có chuyện muốn nói với anh một chút".

Tần Lạc dứt khoát không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hờ hững mà nhìn hắn.

Hắn biết gã là ai, cũng biết gã vì sao mà tới.

Hoàng Long thấy Tần Lạc không tiếp lời, hận ý đối với hắn càng sâu. Người này thật đúng là không biết làm người. Chẳng lẽ hắn cho là có Thái Công Dân che chở hắn liền có thể ngang ngược càn rỡ?

"Anh biết tôi là ai chứ?" Hoàng Long hỏi.

" Không biết". Tần Lạc nói. "Anh tới chính là để hỏi tôi chuyện này?"

"Tôi là con của Hoàng Cường". Hoàng Long nói, trên mặt có hơi đắc ý. Cho dù ở chỗ nào, lúc hắn nói tên ba mình, người bên cạnh ít nhiều gì cũng sẽ lộ ra vẻ kinh sợ hoặc là kinh hỉ.

"Không phải là Lý Cương?"


/1521

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status