Lệ Khuynh Thành cười khúc khích khi nghe Tần Lạc an ủi mình.
Cười càng lúc càng to, giống như gãi đúng chỗ ngứa vậy.
"Em cười gì vậy?" Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Cười anh".
"Cười gì anh?"
"Cười anh càng ngày càng biết nói dối" Lệ Khuynh Thành nói. "Anh còn nhớ lần đầu tiên anh tới thẩm mỹ viện không? Khi nói chuyện với một cô gái anh cũng đỏ mặt. Khi nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, cô gái đó càng thích trêu chọc anh. Một thời gian sau anh đã trở thành một Hoa hoa đại thiếu nói không biết xấu hổ. Không phải em nói anh là Hoa hoa đại thiếu mà là gã phóng viên kia nói đó".
"Sao lại bảo anh nói dối?" Tần Lạc buồn bực hỏi lại.
"Bây giờ anh không chỉ học xong cách nói dối mà còn học xong cách chết cũng không chịu nhận" Lệ Khuynh Thành nói. " Nói dối chính là dấu hiệu của người đàn ông lão luyện. Xem ra tiểu tử năm xưa đã trở thành một đại nam nhân rồi".
"Tóm lại em không thể vô cớ hất bát nước bẩn vào người anh" Tần Lạc nói. "Cái đó và hành vi của gã phóng viên kia có gì khác nhau không?"
"Cái gì mà vô cớ? Vậy em hỏi anh: lúc nãy anh nói phụ nữ không xấu. đàn ông không thích, đúng không?"
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu. Hắn mới nói nên đương nhiên không quên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|