Đại nạn không chết, tâm tình sung sướng.
Tần Lạc và Lâm Hoán Khê ở nhà ăn cơm trưa, người một nhà vui vẻ hòa thuận, bộ dáng hạnh phúc viên mãn.
Lâm Thanh Nguyên sợ Lâm Hoán Khê thương tâm cho nên tuyệt không đề cập tới Lâm Tứ, hơn nữa vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười, cố tìm một số đề tài nhẹ nhõm thú vị đề nói chuyện. Bên cạnh đó có cô bé Bối Bối vui vẻ này lại ở bên cạnh gây rối nên không khí bữa cơm đầy ắp tiếng cười. Ngay cả Lâm Hoán Khê cũng thỉnh thoảng cười to.
Sau khi ăn xong. Lâm Hoán Khê đưa Bối Bối lên lầu ngủ. Hôm nay là thứ sáu. buổi chiều Bối Bối vẫn phải đi học. Trước hết để cho cô bé ngủ một chút, khoảng hai giờ mới đưa đi học. Nói cách khác là sợ cô bé đến lớp ngủ gật.
Bởi vì Jesus vẫn chưa về nên Tần Lạc đành gọi Đại Đầu đến lái xe.
Trên đường đến Bộ y tế. Tần Lạc ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát. Chuyến đi Mỹ lần này có thề nói là kinh tâm động phách. Tuy trước khi đi bọn hắn đã lập kế hoạch ứng đối tốt rồi nhưng mỗi một bước đi đều rất là hung hiểm, chỉ cần không cần thận là thất bại ngay lập tức. Nếu như thất bại mà nói thì Trung y lần nữa bị hạ thấp mà bọn hắn cũng vủi xương nơi xứ người.
Vừa đến Bộ Y tế đã thấy Hậu Vệ Đồng chờ sẵn ở cứa ra vào rổi. Thấy xe Tần Lạc đến, hắn chạy ra mờ cứa xe.
Tần Lạc xuống xe nói:"Hậu đại ca, chúng ta cũng không phải là ngoại nhân, anh không cần khách khí như thế".
Tần Lạc biết rõ Hậu Vệ Đồng nịnh nọt mình nhất định là có ý đồ nhưng bọn hắn là bằng hữu lại để người ta chạy tới mở cứa xe cho mình thì thật đúng là có chút không được thích ứng. Chỉ dựa vào cái này. Tần Lạc đã cảm thấy bản thân mình không thích hợp làm việc trong cơ quan Nhà nước. Trong này khuôn sáo quá nhiều, hơi chút không chú ý sẽ rất phiền phức.
"Các cậu ở nước ngoài quên cả sống chết, đã làm được nhiều việc phấn chấn như vậy, tôi mở cho cậu cái cứa xe thì có tính là gì?" Hậu Vệ Đồng cười ha hả nói:"Đừng nói đây là lần đầu mà mỗi ngày tôi làm cho cậu cũng được. Cậu bây giờ là anh hủng của hệ thống y tế chúng ta đó. Thái bộ trưởng đã nói, lần này vô luận như thế nào đều phải ban thưởng cho cậu".
"Đều là vì nhân dân phục vụ thôi". Tần Lạc khiêm tốn nói đồng thời nghĩ thầm. Thái bộ trưởng lần trước đã nói đúng là có muốn thưởng cho mình cũng không thề thưởng. Thưởng tiền sao, tiền của mình đã quá nhiều. Thưởng quyền sao, bản thân mình lại không muốn vào thể chế. Vậy thì còn có cái gì có thể xuất ra nữa hay sao?
"Tuy nhiên tôi là người trong Nhà nước, hiện tại lại đang đứng ở Văn phòng Bộ nên tôi vẫn muốn nói một câu. người khác nói những lời này tôi không tin còn cậu nói thì tôi tin". Hậu Vệ Đồng nói. Những lời này của hắn cũng không phải có ý nịnh nọt Tần Lạc mà hắn thật sự tin tường. Từ sau khi tiếp nhận vị trí thư ký cho Thái Công Dân hắn đã cố ý tìm kiếm hồ sơ về Tần Lạc và phát hiện ra Tần Lạc quả thực là một lòng phát dương Trung y, càng làm cho người ta khó có thề tin chính là hắn không chỉ bằng hành động mà đầu tư rất nhiều tài chính vào Trung y.
Thí dụ như sau Trung y công hội vừa mới được thành lập hắn trước sau đã đầu tư vào mấy tỷ. Tại Hoa Hạ có mấy doanh nghiệp dám đầu tư vào sản xuất Trung y với quy mô lớn như vậy? Tuy nhiên về sau chứng minh ánh mắt của hắn phi thường độc đáo, giá trị của Trung y công hội hiện tại được đánh giá đã vượt qua ba mươi tỷ.
Tần Lạc cười cười hỏi:"Thái bộ trưởng đang ở đâu vậy?"
"Đang ở văn phòng đợi cậu đấy".
"Ông ấy không nghĩ trưa à?". Yến Kinh vào tháng sáu tháng bảy là thời điểm thời tiết đặc biệt oi nóng khó chịu, nếu không nghi trưa một chút thì buổi chiều rất mệt. Khổng Tứ không phải đã viết"giữa trưa mà không ngủ, buổi chiều suy sụp".
"Chưa gặp cậu thì sao có thề ngủ được?". Hậu Vệ Đồng nói:"Trong thời gian các cậu ở Mỹ bộ trưởng thường ngủ không ngon. Buổi tối ngủ không yên, sáng lại tỉnh giấc sớm. Lúc tôi đi đón ông còn thường xuyên thấy hai mắt thâm quầng, bộ trưởng lo lắng cho các cậu".
"Anh nên khuyên ông ấy chú ý đến thân thể". Tần Lạc nói.
"Anh biết". Hậu Vệ Đồng đáp ứng nói.
Sau khi gõ cứa. bên trong truyền ra thanh âm trung khí mười phần"mời vào".
Thấy Tần Lạc đi vào, Thái Công Dân từ trên ghế salon đứng dậy đi nhanh đến chào đón, như thề bậc trưởng bối thấy con cháu mà mình yêu mến nhất vậy. Ông ta thân mặt vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói:"Hảo tiểu tứ, cậu cuối cũng đã trở về rổi. Thấy cậu đứng trước mặt tôi mới thở phào".
"Cháu đã để cho bộ trưởng lo lắng rồi". Tần Lạc cảm kích nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|