Dù sao bọn mày cũng phải chết.
Người có thể nói ra những lời này nhất định không phải là bằng hữu của bọn hắn.
- Ai?
Ngọc Nữ cùng Quỷ Ảnh cùng nhảy dựng lên.
Loảng xoảng -------
Cửa gian phòng bị người ta đẩy ra, chỉ thấy Jesus thân hình cao lớn, đầu đầy tóc vàng bước vào, đi theo phía sau hắn chính là một người đàn ông mặc trường bào màu xanh, hai tay chắp sau lưng.
Chính là Phương đông Chiến Thần Phó Phong Tuyết?
- Ông chưa có bỏ chạy ư?
Quỷ Ảnh cùng Ngọc Nữ nhìn thấy thì đồng thời trừng mắt to hỏi. Hắn gửi thư cho Hoàng Đế nói cái gì "thân thể không khỏe về nước trị liệu" nhưng căn bản không có rời Mỹ mà tiềm phục ở đây, giống như một con độc xà thu mình lại mà tùy thời cắn bọn hắn một nhát.
Phó Phong Tuyết không nói gì mà trực tiếp đi đến ngồi trên cái ghế sô pha bên cạnh. Hắn nhìn trên mặt bàn có bia bèn tự rót cho mình một cốc rồi một hơi uống hết. Hắn thích uống trà, không thích uống rượu nhưng trước khi giết người uống chén rượu có vẻ như được trợ hứng.
Ngược lại Jesus lại nghênh ngang đi đến trước mặt bọn họ, vừa cười vừa nói:
- Chưa có chạy đi. Bọn mày nhất định rất là bất ngờ phải không?
Xác thực là rất bất ngờ nhưng Quỷ Ảnh và Ngọc Nữ sẽ không nói ra.
- Tao cũng thật bất ngờ.
Jesus cười ha hả nói.
Tần Lạc lập kế tự đưa mình vào FBI rồi lại thông qua lực lượng bí mật của mình để về nước. Phó Phong Tuyết lại đưa thư cho Hoàng Đế hẹn mười lăm tháng này quyết chiến trên đỉnh Thái Sơn, gã Jesus kia rất vui vẻ và hưng phấn, lại một lần nữa hữu kinh vô hiểm thoát khỏi miệng hổ.
Bọn hắn tùy tiện chạy tới một thành phố khác rồi từ đó thoát đi nên không ai tìm ra được bọn hắn. Thậm chí, hắn còn tìm tới tình nhân cũ của mình để chuẩn bị sẵn sàng phương tiện giao thông thế nhưng khi hắn đem kế hoạch "chạy trốn" của mình nói cho Phó Phong Tuyết thì lão đầu tử này lại cự tuyệt.
"Phải nắm lấy cơ hội, tranh thủ cơ hội thắng lợi lớn nhất", đây là nguyên xi câu nói của Phó Phong Tuyết lúc đó. Tuy nhiên Jesus lại không hiểu vì vậy Phó Phong Tuyết lại phải mất công giải thích cho hắn một phen.
Dưới loại tình huống này, Hoàng Đế nhất định cho rằng bọn họ đã chạy thoát nên cũng buông lỏng sự cảnh giác và đề phòng. Nếu như bọn họ xuất kỳ bất ý xuất hiện chém chết mấy tên chiến tướng khác của hắn thì như vậy hắn chẳng phải đã trở thành một viên tướng không quân sao?
Sau khi nghe xong, Jesus cảm thấy rất có đạo lý nên liền đáp ứng nhưng sau khi đáp ứng xong hắn lại hối hận. Vạn nhất mà Hoàng Đế không có buôn glỏng sự cảnh giác đối với bọn hắn thì làm sao bây giờ?
Sao không đem cái gã ngu xuẩn đó lừa gạt tới Hoa Hạ rồi quây vào đánh chết hắn, đây mới là vương đạo. Tại sao phải dấn thân vào chốn hiểm nguy này?
Jesus rất hàm xúc nói ra suy nghĩ của bản thân nhưng Phó Phong Tuyết lại không nói gì nhưng không nói chuyện có nghĩa là không đồng ý. Jesus rất rõ ràng điểm này vì vậy bọn hắn thông qua nhân tuyến đã tìm được cơ hội Quỷ Ảnh và Ngọc Nữ đi ra ngoài một mình, hơn nữa lại còn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ngọc Nữ nhìn thoáng qua Phó Phong Tuyết rồi quay lại cười nói với Quỷ Ảnh:
- Nguyên lại giác quan thứ sáu của nữ nhân cũng không ổn lắm. Em vốn cho rằng chúng ta không thể từ Hoa Hạ trở về nhưng hóa ra là chúng ta căn bản cũng không có cơ hội đi Hoa Hạ nữa.
Quỷ Ảnh tiến tới phía trước một bước, đem Ngọc Nữ ngăn cản ở phía sau đồng thời ngón trỏ nhẹ nhàng đảo một vòng. Đây là ngụ ý thừa cơ chạy trốn, Ngọc Nữ xem là hiểu nhưng cô nói:
- Em không chạy đấy. Đã chạy không được thì hai chúng ta dứt khoát chết chung với nhau đi.
Quỷ Ảnh phẫn nộ trừng mắt nhìn cô một cái, trách sao cô lại đem ý nghĩa của thủ thế này nói ra. Cô nói như vậy khiến cho Jesus và Phó Phong Tuyết nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào. Khi đó việc hắn muốn liều mạng tranh thủ cơ hội cho cô thoát thân đã thất bại.
- Thật sự là cảm động.
Jesus nói:
- Thấy vậy tôi thật sự không muốn hạ thủ nữa.
- Mày tốt nhất là không nên lãng phí thời gian.
Quỷ Ảnh nói:
- Hoàng Đế rất nhanh sẽ tới đây.
- Trong một căn phòng nhỏ như thế này, mày cảm thấy có thể chạy trốn được sao?
Jesus cười nói:
- Hai chiêu là đủ rồi.
Quỷ Ảnh trầm mặc. Nếu ở bên ngoài thì bọn hắn còn có thể cậy vào tốc độ để quần nhau một phen còn trong căn phòng nhỏ thế này tốc độ là không có khả năng triển khai. Hơn nữa hắn đã mất một cánh tay, thực lực đại giảm, còn Ngọc Nữ, cho dù có mười Ngọc Nữ ở chỗ này cũng không đủ cho Phó Phong Tuyết giết.
Hắn đã được chứng kiến cảnh lão nhân này ra tay, tuyệt đối là thủ đoạn lôi đình, một kích tất sát. Lúc này đây, thật sự là tuyệt lộ của bọn hắn.
- Bọn mày có thể không phải chết.
Đột nhiên Phó Phong Tuyết nói.
- Lời này có ý tứ gì?
Ngọc Nữ nhìn Phó Phong Tuyết hỏi. Trước kia, kẻ cô thống hận nhất chính là Phó Phong Tuyết mà kẻ cô sợ nhất cũng là Phó Phong Tuyết. Hận chính vì hắn đã giết Kim Đồng, vì song bào thai ca ca của cô. Sợ chính vì thực lực của ông ta quá mạnh mẽ, căn bản là không có khả năng đả bại hắn.
Hiện tại khi cô đã đem sinh tử để qua một bên thì lại có thể thản nhiên đối diện với hắn mà thôi. Kết quả xấu nhất là chết, tệ hơn thì đơn giản bị chết khó coi hơn một ít mà thôi. Còn có thể đến mức nào nữa?
Chết với chết khó coi hơn một ít, đâu có khác nhau bao nhiêu đâu?
- Bọn mày phải phân rõ giới tuyến với Hoàng Đế, khi đó tao có thể tha cho.
Phó Phong Tuyết nói.
- Đây còn không phải là chết sao?
Quỷ Ảnh nói. Cùng Hoàng Đế phân rõ giới tuyến thì Hoàng Đế sẽ không tực tay bóp chết bọn hắn sao? Hoàng Đế là kẻ kiêu ngạo, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác phản bội như thế? Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|