Khi Tần Lạc và Quân Sư quay về biệt thự màu trắng, cả hai nhìn thấy Lạc Sân đang đứng ở bậc thềm bên ngoài.
Sườn xám màu trắng dính bùn đất, băng gạc băng vết thương ở trán, mái tóc rối tung, gương mặt lo lắng, chỉ cần nhìn cũng đủ hiểu.
Dưới ánh trăng, dáng vẻ đau đớn, đáng thương.
Tần Lạc không bất ngờ khi thấy Lạc Sân tới. Hoàng Thiên Trọng bị thương nghiêm trọng, nếu như Lạc Sân không muốn ra mặt, điều này chứng minh bà không xứng là một người mẹ đúng nghĩa.
Thế nhưng Tần Lạc không vì được người khác coi trọng này mà vui mừng, ngược lại hắn còn có một cảm giác phức tạp và bối rối.
Hắn biết nguyên nhân Lạc Sân tới, đường nhiên cũng không thể dễ dàng đồng ý yêu cầu của bà.
"Tần Lạc." Lạc Sân gọi to.
Quân Sư và Tần Lạc gật đầu sau đó đi thẳng vào biệt thự.
Tần Lạc đi tới trước mặt Lạc Sân hỏi: "Anh ta thế nào rồi?"
Nói thật Tần Lạc không quan tâm tới chuyện sống chết của Hoàng Thiên Trọng. Y chết cũng được mà sống cũng được đều có quan hệ nhiều với hắn thế nhưng cho tới bây giờ Tần Lạc không coi trọng chuyện này. Hắn có đối thủ nhưng trong đó không có Hoàng Thiên Trọng.
Bây giờ Hoàng Thiên Trọng biến thành người như vậy, Tần Lạc càng không coi trọng.
Sở dĩ Tần Lạc hỏi Lạc Sân câu đó, xuất phát từ lễ phép mà thôi.
Lạc Sân vén tóc trên trán, nói: "Rất không tốt."
"Hãy nghỉ ngơi một thời gian đi." Tần Lạc nói.
Khi nghe Tần Lạc nói câu đó, Lạc Sân cảm thấy mất mát trong lòng.
Lạc Sân đoán được kết quả sẽ như vậy nhưng bà vẫn ôm theo một hy vọng mong manh mà tới.
"Tần Lạc, tôi cầu xin cậu một việc." Lạc Sân chăm chú nhìn vào hai mắt Tần Lạc, giọng nói khẩn cầu: "Chân tay Thiên Trọng đã gãy hết. Bác sĩ Long Tức nói không có cách nào nối xương. Tôi muốn mời cậu tới xem một chút."
Tần Lạc chỉ cười mà không nói.
"Tần Lạc, tôi biết cậu và Thiên Trọng có bất hòa."
Tần Lạc xua tay nói: "Không phải chúng tôi có bất hòa, là do anh ta lúc nào cũng coi thường tôi. Nếu như không có người giúp tôi, lúc này tôi đã thân bại danh liệt rồi."
"Là vì Thiên Trọng tuổi trẻ nông nổi, làm nhiều chuyện sai."
"Tôi cũng đang tuổi trẻ, tôi cũng làm rất nhiều chuyện sai." Tần Lạc nói.
"…"
Lạc Sân cực kỳ bất đắc dĩ, bà không biết phải nói thế nào cho phải.
Những chuyện của Hoàng Thiên Trọng chúng ta đều hiểu rõ, kể cả việc nó theo dõi ám sát công chúa Hoàng gia Thụy Điển, hung thủ trong lúc vô tình đã phát hiện ra âm mưu của Lâm Hách Uy nhằm vào Lâm Hoán Khê. Nếu như không có Hoàng Thiên Trọng đứng sau trợ giúp, chuyện đó có lớn tới mức đó không?
Lạc Sân không hiểu Tần Lạc có biết rõ chuyện này hay không nhưng bà không ngu tới mức tự mình khai ra.
Nếu như vậy thì thật sự không còn con đường thương lượng nữa rồi.
Lạc Sân cố đè nén tâm trạng hỗn loạn trong lòng, thành khẩn nói: "Tần Lạc, tôi biết Thiên Trọng có lỗi với cậu. Nó làm rất nhiều chuyện sai trái. Tôi thay mặt nó xin lỗi cậu. Tôi không dám khẩn cầu cậu tha thứ cho nó bởi vì như vậy không công bằng với cậu. Thế nhưng nó là con tôi, tôi không thể nhìn nó bị hủy hoại. Tôi dùng danh nghĩa cá nhân tôi cầu xin cậu. Cầu xin cậu hãy đi xem bêẹnh cho nó. Tôi van cậu hãy cứu nó."
Tần Lạc lại trầm ngâm.
Một lúc lâu sau Tần Lạc nói: "Tôi không tha thứ cho anh ta, tại sao tôi phải đi chữa trị cho anh ta?"
"Tần Lạc." Lạc Sân vội vàng la lên. "Vậy rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
Tần Lạc nhìn Lạc Sân nói: "Tôi là một thầy thuốc. Từ nhỏ tới giờ ông tôi giáo dục tôi: trong thiên hạ không thể cứu hết người, chỉ có thể trị bệnh. Trị bệnh cứu người là chức trách của tôi. Tôi không nên bắt bẻ người bệnh của mình. Thế nhưng tôi cũng là con người, tôi có yêu có hận. Người khác có ân với tôi, tôi sẽ nhớ báo đáp. Người khác có thù oán với tôi, tôi sẽ nghĩ cách báo thù."
Tần Lạc thản nhiên nhìn Lạc Sân nói: "Nói thật Hoàng Thiên Trọng biến thành tình trạng hôm nay, tôi hoàn toàn không cảm thấy khổ sở. Bà có thể nghĩ tôi lạnh lùng, cũng có thể nói tôi không tốt. Tôi không phủ nhận là tôi ghét anh ta, thậm chí tôi còn đang nghĩ có một ngày chính tôi sẽ đánh gãy chân tay anh ta."
"Bà không nên nhìn tôi với ánh mắt đó. Những chuyện Hoàng Thiên Trọng gây ra cho tôi đủ để tôi trả thù anh ta. Anh ta là Thái Tử, anh ta là người cao quý cho nên anh ta có quyền sinh sát người khác. Vấn đề là anh ta dựa vào cái gì? Khi anh ta ức hiếp tôi, tôi phải chịu. Khi anh ta bị người ức hiếp, tôi phải đi trị thương giúp anh ta. Dựa vào cái gì mà tôi phải làm vậy? Lấy đức báo oán, tại sao phải trả ơn?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|