"Vậy chuyện đó đã qua rồi sao ông vẫn còn không buông tha cho nó?" Lạc Sân thẹn quá hóa giận. Bà vốn muốn tới chất vấn Phó Phong Tuyết vì cách đối xử với Hoàng Thiên Trọng nhưng không ngờ Phó Phong Tuyết lại có cơ hội phản công, khiến bà tinh thần rối loạn, không thể ứng phó được.
Ích kỷ cũng được, thiên vị cũng được, cho dù thế nào đi nữa, mình phải giúp con mình rửa sạch sự nghi ngờ, cho dù thế nào đi nữa mình cũng sẽ không thừa nhận, không thể thừa nhận.
May mắn thay sự việc đã trôi qua nhiều năm, bọn họ tuyệt đối không thể có chứng cớ chứng minh con trai mình đã làm chuyện đó. Vì vậy cho dù có đưa ra tòa án quân sự cũng không thể kết án được.
"Không phải tôi không có ý không tha." Phó Phong Tuyết nói: "Chuyện đó đã qua lâu, tất cả mọi người chỉ hy vọng nó là quá khứ, không một ai muốn nhắc tới chuyện đó."
"Nếu vậy vì sao ông còn đánh gãy chân tay nó?"
"Thế nhưng chết cũng không hối cải."
"Mới rồi nó đã làm chuyện gì vậy?" Lạc Sân hỏi. Chẳng lẽ Hoàng Thiên Trọng lại gây ra một chuyện đại nghịch bất đạo nữa sao?
"Bà có thể đợi nó tỉnh lại rồi hỏi." Phó Phong Tuyết nói.
"Nó sẽ không nói cho tôi biết." Lạc Sân nói: "Nó rất cố chấp. Một khi nó đã quyết định chuyện gì đó, không ai có thể thay đổi được."
"Tôi đã nói rồi. Nó làm hỏng hai viên đại tướng Long Tức của tôi." Phó Phong Tuyết nói. "Chuyện khác tôi không nói, bà đi mà hỏi nó."
Sự tức giận lóe lên trên gương mặt Lạc Sân rồi biến mất, bà hòa hoãn nói: "Phong Tuyết, tôi muốn mang Thiên Trọng ra ngoài cứu chữa. Hay ông xem mang nó ra nước ngoài có được không?"
/1521
|