Xe chạy trên đường, thoáng chốc đã được mấy km.
Người lái xe không vội nhưng người ngồi sau xe rất nóng vội.
"Phúc Thanh, hãy chạy nhanh lên một chút" Lạc Sân ngồi sau xe liên tục thúc giục.
"Dạ. phu nhân" Người đàn ông trung niên lái xe một lần nữa tăng tốc độ. Con đường này giới hạn một trăm km. Anh ta đã sớm vượt qua giới hạn này.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe liên tục thụt lùi, Lạc Sân vẫn thấy lòng như lửa đốt.
Lạc Sân liên tục gọi vào số di động của Hoàng Thiên Trọng, dù điện thoại vẫn đổ chuông nhưng không người nghe máy. Phó Phong Tuyết không dùng điện thoại di động nên Lạc Sân không có cách nào liên lạc được với ông.
Khi nhìn thấy một tên người quen thuộc trong danh bạ điện thoại, mấy lần Lạc Sân định bấm số gọi nhưng rồi lại từ bỏ.
"Tần Lạc" Lạc Sân cười gượng. Liên lạc được thì sao? Nhờ anh ta tìm hiểu hộ tin tức hay là xin anh ta tới Long Tức khuyên can con mình.
Khi nhớ tới ánh mắt vô cùng cương quyết của Hoàng Thiên Trọng, Lạc Sân có một dự cảm rất xấu.
Bà hiểu rất rõ con mình. Bởi vì trong nhà xảy ra biến cố quá lớn, con bà coi danh dự và thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Điều này giống như một người thiếu một vật gì đó, người đó luôn cố sức bổ khuyết nó. Đây chính là nguyên nhân khiến con bà có thể làm ra bất kỳ chuyện điên rồ nào.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lạc Sân bà lén lút vận động điều con mình rời khỏi Long Tức, bà không thể để con mình ở lại nơi đó. Con bà sẽ tự hủy hoại mình, nó sao có thể là đối thủ của Quân Sư?
"Hoàng Thiên Trọng, con tuyệt đối không nên làm chuyện điên rồ" Lạc Sân thầm cầu khẩn.
Càng lúc càng gần trại an dưỡng Long Tức, lòng Lạc Sân càng không vui, cảm giác bất an càng lúc càng mạnh.
----o0o----
"Ly"
"Ừ"
"Bình thường anh đối xử với em có tốt không?"
"Không tốt".
Tần Lạc cười xấu hổ nói: "Vậy quan hệ của hai chúng ta không tệ, phải không?"
"Đúng vậy". Từ: đúng vậy ở đây có nghĩa là "Tôi đối xử tốt với anh".
"Vậy em hãy nói cho anh biết rốt cuộc người kia là ai?" Tần Lạc hỏi: "Hình như mọi người đều biết việc này nhưng không ai nói cho anh biết. Không phải làm việc rất không nghĩa khí sao? Chúng ta là ai nào? Là quân nhân, quân nhân là những người coi trọng tình nghĩa nhất".
Sau khi rời khỏi phòng ăn. Tần Lạc vẫn lẵng nhẵng đi theo sau Ly để hỏi về vấn đề này. Ly vào phòng ngủ, hắn vào theo. Nàng đi ra ngồi trên salon, hắn đi theo, Ly đi ra ngoài tập, hắn cũng đi theo, Ly đi tới chỗ nào, Tần Lạc đi tới chỗ đó, một mực truy hỏi Ly, dáng vẻ không đạt được mục đích thì không từ bỏ.
Đương nhiên Tần Lạc muốn khai thông một lỗ hổng từ những người khác, ví dụ như Hỏa Dược, ví dụ như Hỏa Thượng, bọn họ dường như là hũ nút. Mỗi khi Tần Lạc nhắc tới vấn đề này đều trầm ngâm không nói, hoàn toàn không nể mặt hắn.
Tất cả đều nói "người ngoài không nên hỏi, quyết không "dao động". Nếu như có thể, Tần Lạc chỉ muốn động chân tay tra hỏi một phen.
Tần Lạc thật sự rất tò mò. Hắn cũng rất muốn tìm hiểu rõ chân tướng sự việc này.
Tự dưng Quân Sư nổi giận nhưng lại vì người đàn ông kia. Có rất nhiều thứ trong chuyện này Tần Lạc nghĩ mãi mà không hiểu.
"Tôi không thể nói" Ly nói.
"Tại sao không thể nói?"
"Vì không thể nói".
"Tại sao không thể nói?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1521
|