"Mở cửa." Văn Nhân Chiếu đi tới mật thất, nói với Tiêu Hà.
"Thiếu gia, chúng tôi cần được sự đồng ý của tiểu thư mới có thể mở cửa." Tiêu Hà nói. Anh ta không có ý coi thường, thân mang trách nhiệm nặng nề, bọn họ tuyệt đối chấp mệnh lệnh của Văn Nhân Mục Nguyệt. Ở nơi này Văn Nhân Mục Nguyệt chính là chúa tể. Văn Nhân Mục Nguyệt không cho mở cửa thì cho dù là Thiên Vương Lão Tử cũng không thể mởi được.
"Anh rể bảo tôi tới." Văn Nhân Chiếu thật sự không cảm thấy bị coi thường, người ngốc nghếch cũng có chỗ tốt của người ngốc nghếch.
"Anh rể? Tần Lạc?" Tiêu Hà khó xử. Anh ta biết địa vị của người này trong lòng tiểu thư. Người này, ôm, hôn môi tiểu thư, một cảnh tượng mà cho tới tận bây giờ Tiêu Hà vẫn khó chấp nhận và tiêu hóa được. Theo thói quen Tiêu Hà định bấm điện thoại gọi Mã Duyệt xin chỉ thị nhưng bất chợt nhớ ra Mã Duyệt đã bị tống vào trong mật thất.
"Xem ra tiểu thư phải sớm tìm một trợ lý mới." Tiêu Hà thầm nghĩ rồi anh ta trực tiếp gọi điện cho Văn Nhân Mục Nguyệt. Nguồn truyện:
/1521
|