Nếu như không phải Văn Nhân Mục Nguyệt là người cực kỳ thông minh, Tần Lạc thực sự chỉ muốn phun ra một ngụm máu tươi nằm dưới đất giả chết.
Cô gái này, thật sự quá đáng ghét.
Rốt cuộc cô ấy muốn gì? Sao lại thích đùa giỡn người khác vậy? Một chốc thì "nghiêm túc", một chốc thì "hay nói đùa". Bện thật sự không thể nhận ra câu nói nào là câu nói thật lòng.
Thảo nào có một vị tiền bối đã từng nói: Tình nguyện tin rằng trên đời này có quỷ cũng không bao giờ tin lời phụ nữ.
Vốn Tần Lạc vẫn còn có chút may mắn. Hắn tưởng chỉ cần bản thân mình không trả lời là Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ phải từ bỏ vấn đề này "hay nói đùa".
Thế nhưng sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi xong vấn đề đó, nàng không nói tiếp bất kỳ câu nào, đôi mặt xinh đẹp, sáng ngời giống như sao trên trời kia nhìn chằm chằm, không chớp mắt vào Tần Lạc, dáng vẻ đáng yêu, chăm chú chờ câu trả lời của Tần Lạc.
"Không phải anh cố ý." Tần Lạc tránh ánh mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt, chột dạ giải thích. "Khi anh ở trên núi nhìn thấy vụ nổ ở chân núi, sau đó lại có lửa cháy, anh rất lo lắng vì em vẫn chưa đi ra ngoài nên khi nhìn thấy em, anh quá kích động, không khống chế được bản thân."
"Vì vậy làm thế sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt chớp chớp mắt hỏi.
"Thật ra còn một nguyên nhân nữa." Tần Lạc bổ sung: "Khi anh nhìn thấy em vẫn còn sống, bất chợt nhận ra em rất đáng yêu. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà anh lại đi tới ôm em."
"Sau đó còn hôn nữa?"
"Đó là cách thức bạn bè biểu thị quan tâm với nhau, không mang một ý nghĩa nào hết." Tần Lạc giải thích. "Em xem người Mỹ khi gặp nhau còn ôm nhau, hôn. Đây chính là nghi thức của phương tây mà."
Văn Nhân Mục Nguyệt trầm ngâm sau khi nàng nghe xong lời giải thích của Tần Lạc.
"Em không giận chứ?" Tần Lạc hỏi nhỏ. Tần Lạc biết Văn Nhân Mục Nguyệt là một cô gái cực kỳ kiêu ngạo, tự phụ, hắn cũng biết nàng hoàn toàn không có quan hệ xã giao với những người đàn ông nào. Lần này tự bản thân hắn xử trí, tùy tiện ôm nàng, lại còn hôn lên gương mặt người ta nữa, có thể tường tượng được nàng khó chịu đến mức nào.
/1521
|